Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1251: Tiêu Trần xui xẻo (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Mấy năm trước còn có quỷ binh đóng quân, nhưng hai năm qua, dòng sông Nghiệp Hỏa càng cuồng loạn hơn, ngay cả đội tuần tra cũng không dám tới.
Điều này cũng có điểm tốt, ít nhất là Tiêu Trần không phải đối phó với đám quỷ binh khó chơi kia.
Tiêu Trần lấy ra bản đồ xem qua, tấm bản đồ này chỉ ghi lại khoảng cách xa nhất có thể đặt chân tới của Minh phủ là khoảng mười vạn dặm.
Nói cách khác, trong hành trính mười vạn dặm này, Tiêu Trần sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm.
Chỉ có bốn nơi cần phải chú ý, Tiêu Trần nhớ kỹ mấy chỗ đó rồi vỗ vỗ hồ lô dưới mông.
Hồ lô tăng tốc, bay về phía thượng du.
Chuyến bay này kéo dài tận hai tiếng.
Không khí dần nóng rực lên, thậm chí Tiêu Trần còn ngửi được mùi khét lẹt trong không khí.
Tiêu Trần thấy hơi lạ, nghiệp hỏa là thứ thiêu đốt nghiệp lực, nó không nên có nhiệt độ.
Chuyện khác thường tất có trá, Tiêu Trần xốc lại tinh thần, cẩn thận chú ý xung quanh.
Hai bên dòng sông Nghiệp Hỏa đều là những dãy núi lớn màu đen, núi non trùng điệp, vô biên vô tận.
Mà dòng sông Nghiệp Hỏa lại kẹp giữa những dãy núi, quanh co ngoằn ngoèo.
Những dãy núi lớn màu đen này rất hợp với phong cách chứa đầy tử khí, chẳng nhìn thấy tý sức sống nào của Minh giới.
Tiêu Trần nhớ tới những điểm được đánh dấu trên bản đồ, mở bản đồ ra xem, quả nhiên sắp tới điểm nguy hiểm đầu tiên rồi.
"Trung m tiểu đình."
"Con bà nó cái tên cũng nghệ phết đấy chứ." Tiêu Trần nói thầm, ngón tay vô tình cà cà dấu gạch đỏ đánh dấu "Trung m giới" trên bản đồ.
Thông tin về "Trung m tiểu đình" liền xuất hiện trong đầu Tiêu Trần.
"Đồ ngốc này chu đáo ghê!" Tiêu Trần vui tươi hớn hở xem xét thông tin trong đầu mình.
"Trung m tiểu đình" là chỗ nghỉ ngơi trong lúc quỷ binh tuần tra hoặc áp giải tội phạm trốn trại.
Sắp đặt một gã Bách binh trưởng chịu trách nhiệm bảo vệ và canh gác Trung m tiểu đình.
Mười năm trước vì dòng sông Nghiệp Hỏa đột nhiên phát sinh bạo động lớn nên dòng sông Nghiệp Hỏa bị nghiệp hỏa cắn nuốt.
Tất cả quỷ binh đều bị sức mạnh không rõ ăn mòn rồi biến thành Thiên Sát, đi qua nơi này nhất định phải cẩn thận.
"Thiên Sát?" Tiêu Trần hơi bối rối, thứ này không phải là kết quả tiến hóa của Quỷ Sát hay sao?
Quỷ Sát cũng chính là Quỷ tu đã mất đi ý thức của bản thân, sau khi biến thành Quỷ Sát thì bình thường thực lực đều nằm trong Thượng tam cảnh.
"Thiên Sát." cao hơn Quỷ Sát một cấp, Tiêu Trần đoán chắc là thực lực loanh quanh ở Thần Nhất Cảnh.
"Tiên sư nhà mày."
Tiêu Trần mắng một câu, Quỷ tu vốn đã khó chơi rồi, càng khỏi phải bàn tới cái loại Thiên Sát chỉ biết giết chóc này.
Đòi mạng nhất là không biết số lượng của chúng là bao nhiêu, hơn nữa thực lực đều loanh quanh ở Thần Nhất Cảnh.
Tiêu Trần nhìn nhìn mặt sông Nghiệp Hỏa, bảo không rộng thì má nó cũng phải mười dặm.
Nếu nói là rộng thì đối với một đại năng Thần Nhất Cảnh mà nói thì khoảng cách mười dặm mẹ nó chỉ là mấy cái nháy mắt mà thôi.
Đau mề nhất là Tiêu Trần không biết có bao nhiêu Thiên Sát, căn cứ vào cách bố trí quân đội của Minh phủ.
Một gã Bách phu trưởng thủ hạ ít nhất cũng phải có hàng chục, thậm chí hàng trăm quỷ binh làm thuộc hạ.
Nói cách khác, có khả năng là trong đoạn khoảng cách nhỏ này có thể sẽ xuất hiện hàng trăm đại năng Thần Nhất Cảnh.
Một trăm tên thì đánh thế éo nào được, đủ để mệt chết luôn ấy chứ, hơn nữa hắn lấy đây ra thời gian để mà lãng phí ở đây.
Tiêu Trần nhìn nhìn dãy núi lớn bên cạnh, ngẫm xem có thể vòng qua đoạn sông này hay không.
Nói làm là làm, Tiêu Trần bay vụt lên cao thuận theo những dãy núi cao lớn, muốn đi vòng qua.
Trong lòng Tiêu Trần Tâm hơi rợn tóc gáy, tại sao không đi qua những ngọn núi này mà cứ phải bay trên dòng sông Nghiệp Hỏa cũng không phải không có lý do.
Những ngọn núi đen này đã tồn tại biết bao nhiêu năm, trước khi Minh phủ được xây dựng, những ngọn núi này đã tồn tại, có quỷ mới biết trong núi này có những thứ gì.
Dù là người Minh phủ cũng không dám chui vào trong này.
So với nỗi kinh hoàng chưa biết, dĩ nhiên Tiêu Trần vẫn sẵn lòng đối mặt với nguy hiểm đã biết hơn.
Nhưng giờ cũng hết cách rồi, nguy hiểm đã biết hắn không đối phó nổi, chỉ có thể cắn răng bay qua núi thôi.
"Thiên linh linh, địa linh linh, a di đà Phật, Hallelujah, Thái Thượng Lão Quân, đời này ông đây chưa từng lạy Thần cầu Phật, xin mấy vị đại thần các ngài hãy phù hộ cho tôi lần này đừng gặp phải thứ quái quỷ gì cả."
Tiêu Trần vừa lẩm bẩm vừa tăng tốc.
Nhưng làm gì có ai cầu Thần bái Phật mà không có thành ý như hắn, còn tự xưng là ông đây, phù hộ cho hắn mới là lạ.
Đột nhiên trên ngọn núi màu đen, một bóng đen bắt đầu duỗi dài cơ thể ra vô hạn bằng một tốc độ cực nhanh.
"Đù má, lúc về tôi sẽ san bằng Kim Thân của mấy người, mấy người chẳng phù hộ cho ông gì cả."
"Jia, jia, chạy nhanh lên, chạy chậm là chết chắc đấy."
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô liều mạng phóng nhanh như một cơn gió.

Bình Luận

0 Thảo luận