Tiêu Trần gật đầu, muốn có được thân thể thế này phải là người lương thiện.
"Lão phu sáng tạo một thế giới ở trong Liên Hoa Động Thiên, chính là vì chọn đồ đệ tốt, đáng tiếc qua nhiều năm như vậy mà không có một ai vừa ý. Hoặc là thiên phú cao mà tâm tính ác liệt, hoặc là tâm tính lương thiện mà thiên phú không được." Lão đầu nói nói lấy ra một ít dây cỏ, xử lý bộ tóc dài của Lãnh Tiểu Lộ, xem dáng vẻ như vậy thì là thật sự thích tiểu gia hỏa này, "Tiểu gia hỏa này có nhãn duyên với tôi, việc này cứ quyết định như vậy!"
Tiêu Trần thấy buồn cười, đồng thời cũng vui vẻ vì Lãnh Tiểu Lộ có vận khí tốt.
Tiểu gia hỏa này đạt được một số mệnh kim long ở trên Địa Cầu, rốt cuộc hiện tại cũng thể hiện chỗ tốt ra.
Có thể được một vị Đại Đế hàng thật giá thật để mắt đến, vận khí này cũng sẽ chẳng có ai như thế.
Hơn nữa Lãnh Tiểu Lộ không thích giết chóc, đi con đường y đạo cũng là lựa chọn tốt.
Tiêu Trần tự nhiên sẽ không từ chối loại chuyện như vậy, "Chuyện thu học trò chờ Tiểu Lộ tỉnh lại thì ông hỏi cậu ta, đúng rồi tôi đã nói rõ với ông cả rồi, cậu ta không có khả năng ở lại chỗ này lâu dài, thân phận của cậu ta rất đặc thù."
Thân phận Lãnh Tiểu Lộ là diêm vương trông coi lục đạo luân hồi trong địa ngục, loại chuyện như vậy Tiêu Trần không muốn nói ra, miễn cho sinh ra nhiều sự cố.
Lão đầu ngẩn người, nhưng lại thoải mái rất nhanh, "Không có việc gì, có thể dạy bao nhiêu thì tính bao nhiêu!"
Tiêu Trần gật đầu, cuối cùng lại trịnh trọng nhờ cậy lão đầu chiếu cố Lãnh Tiểu Lộ thật tốt.
Tiếp đó Tiêu Trần để Lưu Tô Minh Nguyệt dùng Sơn Thần Ngọc phá vỡ không gian đi vào Bất Quy Lộ.
Nhìn Tiêu Trần biến mất ở trước mặt mình, lão đầu ngẩn người, lẩm bẩm: "Ngay cả Bất Quy Lộ mà cũng có thể tùy ý ra vào, đến cùng là cậu có thân phận gì?"
Trên đường nhỏ đỏ thắm, âm phong hô gào, khắp nơi đều là bạch cốt của tu sĩ tán lạc.
Trước khi đi vào Bất Quy Lộ là phải trải qua một lối nhỏ, những đường nhỏ quỷ dị này cực kỳ nguy hiểm, ít nhất sẽ làm ba phần số tu sĩ trở lên chết trên đường nhỏ này.
Nhưng Tiêu Trần cũng không phải là con gà yếu trước kia, Tiêu Trần tự cho mình một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, vọt thẳng vào đường nhỏ, những đồ chơi thần quỷ quỷ kia đều bị Tiêu Trần mang theo khí lưu trực tiếp xé nát bấy.
Hai mắt hắn tỏa sáng, hai mắt tràn đầy rực rỡ, Tiêu Trần chính thức bước lên thổ địa của Bất Quy Lộ.
Gần bên là sơn lâm u tĩnh cùng dòng suối nhỏ, phía xa là bình nguyên vô tận, không trung không có một áng mây nào, trên đỉnh đầu cũng không có vầng thái dương nóng cháy, cũng không có một chút gió, tất cả hoa cỏ cây cối đều tràn đầy tinh thần trên đại địa.
Nhưng Tiêu Trần rất rõ ràng, ẩn núp dưới sự bình tĩnh này là nguy hiểm như thế nào.
Một giọt nước, một con sâu nhỏ không biết tên, một đóa hoa, một vết máu bạc màu đều có thể lấy đi mạng nhỏ của tu sĩ.
Ở chỗ này, tu sĩ là tồn tại dưới tầng chót nhất của chuỗi thực vật, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, mới có thể đi tới địa điểm chỉ định lối ra.
"Ah, ah, phải về nhà rồi." Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên đầu Tiêu Trần, nghe mùi vị sơn lâm quen thuộc, vui vẻ quơ tay múa chân.
Tiêu Trần cười cười, lần trước tiểu gia hỏa này về nhà là đã nhiều năm trước.
"Bên kia, bên kia." Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ vào phương hướng của mặt trời, vui vẻ đáp.
Tiêu Trần gật đầu, Lưu Tô Minh Nguyệt và Bất Quy Sơn có thiên ty vạn lũ liên hệ, có cô chỉ đường, đương nhiên sẽ không có sai lầm.
Tiêu Trần nhắm ngay hướng vừa chỉ, bỗng nhiên khí thế trên người bạo phát, cả người xông ra ngoài giống như sao băng.
Nơi này là nửa đoạn trước của Bất Quy Lộ, lấy thực lực bây giờ của Tiêu Trần, nơi đây không có thứ gì có thể uy hiếp được mình.
"Mấy người chuyển hồn ở nơi này à!" Tiêu Trần đang chạy như điên đột nhiên dừng ở phía trên một vùng bình nguyên.
Trước mắt là năm người tu sĩ, chắc là muốn đột phá vào Vô Chỉ Cảnh bị Bất Quy Lộ gọi vào.
Tiêu Trần cảm thấy có chút kỳ quái, hiện tại Đại Đạo nào có thời gian mà quan tâm bọn người kia, hơn nữa điều kiện vào Vô Chỉ Cảnh, cũng đã có thể được mở rộng, làm thế nào lại vẫn được triệu hoán đến địa phương quỷ quái thế này.
Nhóm năm người tu sĩ này gồm ba nam hai nữ, đầy người phong trần thoạt nhìn rất là chật vật.
Quỷ dị là, rõ ràng bọn họ ở trên vùng bình nguyên, xung quanh không có chút vật nào ngăn cản, nhưng bọn họ lại vẫn luôn đi vòng vèo ở chỗ này.
Tiêu Trần nhíu mày, mình xuất hiện mà hình như mấy tên này cũng làm như không thấy, chỉ vẫn luôn tự mình vòng quanh tại nơi đây.
"Nơi đây quá rộng lớn, sao mà đi lâu như vậy vẫn không nhìn thấy bờ." Một nữ tu sĩ liếm liếm môi khô khốc, giống như là có chút không chịu nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận