Lưu Tô Minh Nguyệt cẩn thận đặt cái đùi gà vào nước thuốc, lắc lư qua lại quanh miệng Tiêu Trần.
"Hì hì hì, cá nhỏ ơi, mau mau cắn câu đi!"
Nói về nghịch ngợm, hay là Lưu Tô Minh Nguyệt nghịch ngợm.
...
"Oa, anh mau trả lại đùi gà cho tôi."
Ba giờ sau, Tiêu Trần ngồi trên hồ lô, gặm đùi gà bự, vui vẻ nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt.
Lưu Tô Minh Nguyệt lau nước mắt, không ngừng nuốt nước miếng, khóc sướt mướt nói: "Không phải chơi chơi khi ngủ rồi sao? Sao lại cướp đùi gà của người ta ăn chứ."
Tiêu Trần thực sự muốn gõ mở đầu cô nhóc này để xem trong đầu cô chứa gì.
Không khí như thế sao có thể ngủ được, nếu không phải cái đùi gà kia rơi trúng mặt đánh thức mình thì có lẽ mình đã xông vào một nơi địa quỷ quái nào đó mà không hay.
"Anh trả lại đùi gà cho tôi, đây là cái cuối cùng rồi." Lưu Tô Minh Nguyệt duỗi tay nhỏ bé ra, đáng thương nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần lấy ra địa đồ, vui vẻ nói: "Nó đã ngâm trong nước tắm mà cô cũng muốn sao?"
"Ừ." Lưu Tô Minh Nguyệt chém đinh chặt sắt gật đầu.
"Của cô đây." Tiêu Trần liếc mắt, cắn vài ngụm lớn, trong nháy mắt cái đùi gà bự chỉ còn lại xương, Tiêu Trần đưa xương cho Lưu Tô Minh Nguyệt.
"Oa..." Lưu Tô Minh Nguyệt òa khóc lớn, tiến lên cắn lỗ tai của Tiêu Trần.
"Hahaha!" Tiêu Trần lắc đầu như trống bỏi.
Bây giờ cường độ thân thể Tiêu Trần đã không còn so sánh được, cô nhóc này không cắn được chút nào.
Một phút sau, Lưu Tô Minh Nguyệt che miệng, cầm hai quả trái cây, vui vẻ lăn qua lăn lại trên đầu Tiêu Trần!
Tiêu Trần lắc đầu, cô nhóc này dễ dụ quá.
Tiêu Trần điểm vào bản đồ, nơi cuối cùng được đánh dấu là nơi nguy hiểm kia, một dòng thông tin dũng mãnh tràn vào tâm trí.
"Tử Quốc Phù Đồ, đây là nơi xa nhất Minh Phủ có thể thăm dò. Nếu đi xa hơn nữa, uy lực của Nghiệp Hỏa cũng không phải là thứ âm hồn có thể chịu đựng được."
"Tử Quốc Phù Đồ là một cứ điểm sống, là hang ổ của một loại tên là m Đoan Hoạt Quỷ."
"Thực lực của m Đoan Hoạt Quỷ rất mạnh mẽ, thực lực bình thường đều trên dưới Yên Diệt cảnh. Số lượng chúng rất nhiều nhưng m Đoan Hoạt Quỷ bình thường không có ý thức của mình. Chúng do m Đoan nữ vương thống nhất khống chế, chúng gây tổn thương cho tâm hồn cực kỳ khủng bố."
"Lại hết rồi?" Tiêu Trần bất đắc dĩ thở dài, trở về phải để cho con chó ngốc kia đọc thêm sách mới được, có mấy câu mà cũng nói không rõ ràng.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô trôi về phía trước, đoản đao sau thắt lưng đã bị nắm trong tay.
Theo tình huống hiện tại, Tử Quốc Phù Đồ này có lẽ là một loại chế độ xã hội tương tự như loài ong mật.
Nếu có thể, Tiêu Trần quyết định tấn công thẳng nữ vương, đó sẽ là cách nhanh nhất để thông qua.
"Haha!" Sau khi bay được khoảng mười phút, Tiêu Trần lập tức đứng hình khi nhìn thấy thành trì màu đen cực lớn ở đằng xa.
Nói đó là một thành trì, thật ra cũng không chính xác lắm.
Thứ đó trông giống như một bướu thịt đen khổng lồ.
Và rõ ràng, cục bướu thịt vẫn sống, bởi vì nó đang thở.
Bướu thịt nằm vắt ngang hai bên núi lớn phía trên dòng sông Nghiệp Hỏa, vô số bánh bao hình bầu dục, kích thước bằng người treo dưới bướu thịt, rậm rạp chằng chịt, không biết có bao nhiêu cái.
"Bùm!"
Đột nhiên một cái bánh bao phát nổ, một thứ trông rất cổ quái bay ra ngoài.
Thứ này trông giống như một con ong mật, nhưng có tay chân, đầu cũng giống người, có lẽ là m Đoan Hoạt Quỷ gì đó.
Mấu chốt là khí tức của thứ này có chút khủng bố, hơn nữa tốc độ bay cũng nhanh khủng khiếp.
Tiêu Trần nhìn mấy cái bánh bao treo lủng lẳng kia, nếu như có thể đào lại bướu thịt này về, nhất định sẽ là một chiến lực khủng bố.
"woohoo"
Tiêu Trần lắc đầu, lập tức ném ra khỏi đầu ý nghĩ kinh khủng này.
Tiêu Trần nhìn nhìn bướu thịt phía dưới dòng sông Nghiệp Hỏa, tự hỏi liệu mình có thể trực tiếp vượt qua nó không.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Trần đã bỏ đi ý nghĩ này.
Vì trong dòng sông Nghiệp Hỏa, thỉnh thoảng bay ra m Đoan Hoạt Quỷ.
Tiêu Trần nhíu mày, tại sao cái thứ này không sợ Nghiệp Hỏa? Phiền phức ghê. Xem ra chỉ có thể xông vào thôi.
Tiêu Trần nghĩ nghĩ, dùng đoản đao rạch một vết thương trên tay, máu tươi lập tức phun ra.
Lưu Tô Minh Nguyệt kéo tóc Tiêu Trần, đau lòng hỏi: "Sao anh lại cắt chính mình vậy?"
Tiêu Trần trợn trắng mắt, máu tươi phun tụ hội tụ lại sau lưng, một đôi cánh nhỏ huyết sắc buồn cười xuất hiện.
Tiêu Trần cắn răng, mụ nội nó trở về nhất định phải sửa lại đôi cánh này mới được, bộ dạng buồn cười này thực sự rất ảnh hưởng đến hình tượng.
Lúc này, dị thường đột nhiên nảy sinh.
Những cái bánh bao đang treo yên tĩnh kia đột nhiên đồng loạt nổ tung, đám m Đoan Hoạt Quỷ ùn ùn lao ra, hướng về phía Tiêu Trần.
Tiêu Trần chết lặng, chúng làm sao phát hiện được?
Nhìn máu tươi trên tay, Tiêu Trần chợt nhận ra những thứ này cực kỳ khát máu, cực kỳ mẫn cảm với máu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận