Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 890: Gió nổi mây phun (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Lúc này, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và đôi chân đặc biệt dài đi đến bên cạnh Từ Kiến Quân. Cô nàng chính là Bạch Chỉ.
Sau bao nhiêu năm gập ghềnh, cuối cùng cả hai cũng tu thành chính quả, ba năm trước đã kết hôn.
Trong tay Bạch Chỉ cầm một chiếc máy truyền tin, đưa cho Từ Kiến Quân: "Hình như phía Thương Lam có biến rồi."
"Thương Lam?" Từ Kiến Quân nhíu mày: "Không phải anh ta đang bảo vệ cô gái tên Vương Đa Đa à?"
Bạch Chỉ rút điếu xì gà trong miệng Từ Kiến Quân ra, lườm anh ta: "Hút hút hút, suốt ngày chỉ biết hút, sớm muộn gì cũng hút chết anh."
"Hờ hờ, đàn ông mà, dù sao cũng phải có một số sở thích, đúng không nào?"
Từ Kiến Quân cười đùa tí tửng tiếp nhận máy truyền tin, đeo vào tai.
"Sếp ơi, không xong rồi! Vương Đa Đa chuồn mất rồi."
Đầu kia truyền đến tiếng thở hồng hộc, còn kèm theo cả tiếng máy động cơ máy bay phản lực đinh tai nhức óc.
"Bà nội cha mày chứ, đéo được tích sự gì hết. Bảo đi canh chừng một đứa con nít ranh mà cũng không xong." Hứa Kiến Quân tức đến giận dậm chân.
"Sếp, có phải là anh không biết đâu. Con bé này cổ quái chết được, nó có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của bọn em. Hơn nữa, hình như trên người nó còn có mấy thứ gì đó, chỉ vừa rời khỏi tầm mắt là tất cả bọn em đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa."
"Thôi thôi thôi... Con bé đi đâu?" Từ Kiến Quân có hơi nổi cáu, hỏi.
"Thành phố J."
"Thành phố J?" Vẻ mặt Từ Kiến Quân xanh lè: "Có phải Trường Bạch sơn nằm ở ở thành phố J không?"
"Hình như là vậy." Thiếu niên chất phác bên cạnh gãi gãi đầu.
"Dốc toàn lực chạy đến Trường Bạch sơn. Con bé kia liên quan đến rất nhiều chuyện lớn, nhất định không được xảy ra chuyện gì."
...
Thánh sơn.
Thân thể đao nô hóa thành ngọn núi hùng vĩ, trở thành thánh địa được toàn bộ giới tu hành thờ phụng.
Nguyên nhân không chỉ vì Tiêu Trần đã cứu vớt thế giới, mà còn bởi thỉnh thoảng từ trong ngọn núi này lại phát ra tiếng nổ lớn, rất nhiều người đã đột phá cảnh giới ở đây.
Hiện tại, Thánh sơn do con gái của Tiêu Trần - Yêu Chủ Tiêu Duyệt Tri quản lý.
Cô nhóc này thường ngày rất dễ nói chuyện, nhưng ai dám tùy tiện đến gần Thánh sơn mà không được sự đồng ý thì cô ta sẵn sàng lột da kẻ đó ngay và luôn.
Đặc biệt là cách đây không lâu, có một con heo ngu ngốc đã đánh cắp cái ghế bảo bối của Tiêu Duyệt Tri.
Chuyện này đã gây nên một trận huyên náo lớn, toàn bộ giới tu hành đều đuổi giết con heo kia.
Tuy cuối cùng cũng tìm lại được cái ghế nhưng hình như vẫn còn thiếu hai nan trúc.
Kể từ đó toàn bộ Yêu tộc đã phong tỏa Thánh sơn, mọi người không được phép đến gần trong vòng bán kính năm dặm, nếu không sẽ giết không tha.
Tuy động thái này khiến nhiều người bất mãn nhưng rồi cũng chỉ biết nuốt cục tức vào bụng, bởi hiện giờ thế lực của Yêu tộc rất lớn. Hơn nữa, chính quyền Hoa Hạ cũng tỏ thái độ duy trì bọn họ.
"Duyệt Tri, ăn cơm đi con."
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp từ trong nhà đi ra, nói với cô gái đang nằm ườn trên ghế.
Cô gái hơi híp mắt lại, vui vẻ nhảy dựng lên.
"Bà nội, hôm nay ăn gì thế ạ?" Cô để chân trần, chạy vội về phía ngôi nhà đơn sơ.
Thế nhưng cô gái lại đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Thánh sơn.
"Duyệt Tri, sao vậy con?" Người phụ nữ bê đĩa bánh bao nhân thịt lớn, đi đên trước mặt cô gái.
Cô gái chun cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu của mình lại, chỉ lên đỉnh Thánh sơn nói: "Bà nội ơi, hình như trên đấy có người ạ."
Trên đỉnh Thánh sơn gió thổi ào ào, trường đao đen nhánh lẳng lặng cắm trên đỉnh núi.
Dù cuồng phong có gào thét thế nào thì hắc đao vẫn sừng sững bất động, không mảy may dịch chuyển. Hào quang như có như không bao phủ trên thân đao đã bị hư hại.
Hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi.
"Đã lâu không gặp." Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Hắc đao khẽ rung lên, như thể đang đáp lại giọng nói này.
Một bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng đặt lên chuôi hắc đao, ống tay áo đen truyền bay phần phật trong gió lớn.
"Công tử."
Tương Tư nhìn chủ nhân nhà mình, nó chưa bao giờ thấy Tiêu Trần dịu dàng như vậy.
Tương Tư buông bàn tay đang bám lấy cánh tay của hắn ra, lùi sang một bên.
Tiêu Trần ma tính ngồi bên cạnh hắc đao, nhìn về phía biển mây xa xa.
Chợt có làn sương đen tràn ra khỏi hắc đao, từ từ hợp thành bóng hình một cô gái lơ lửng trên không trung.
Dù không nhìn rõ mặt mũi nhưng bộ giáp anh tuấn cùng mái tóc đuôi ngựa tung bay của cô ta cũng khiến người khác phải dõi theo.
Bóng người này lẳng lặng đứng bên cạnh Tiêu Trần ma tính, cùng nhau ngắm nhìn biển mây.
Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khoé miệng Tiêu Trần ma tính.
Rất lâu trước đây, bọn họ cũng luôn làm vậy.
Tù Long chỉ đứng bên cạnh hắn mà không nói lời nào, cứ thế nhìn về nơi xa xăm như vậy. Bọn họ có thể nhìn thấy rất lâu, rất lâu.

Bình Luận

0 Thảo luận