Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1151: Mang Độc Cô Tuyết đi

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Trước đây Vương Đa Đa mở long mộ, tạo thành vô số Thần Long chen chúc tới, Tiêu Trần ma tính trực tiếp giết một người răn trăm người.
Cho đến ngày nay, mấy bộ xác rồng ấy vẫn còn còn ở đó.
Vì sao người ngoại lai không trực tiếp xâm lấn địa cầu.
Ngoại trừ sợ sau khi đánh nhau, bị người ta bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Vẫn còn có một bộ phận nguyên nhân rất lớn đến từ tác dụng kinh sợ của mấy bộ xác rồng này.
Những Thần Long này đều là bán Thần Vô Chỉ Cảnh thứ thiệt, cái thứ này đều bị đánh chết bày ở đó, tất cả mọi người phải suy nghĩ cho kỹ.
"Thế nào, anh muốn làm gì?" Tiêu Trần nhìn ảnh chụp hỏi.
"Tôi muốn đi kéo xác rồng về, cả thân Thần Long toàn là bảo, bày trong hư không như vậy, không phải lãng phí sao?"
Từ Kiến Quân xoa xoa tay gương mặt xấu hổ, anh ta đoán được mấy con Thần Long này đều bị Tiêu Trần kia giết.
Trên lý luận mà nói, đây cũng là chiến lợi phẩm của Tiêu Trần, tự nhiên cần phải thông báo một tiếng.
"Anh thích kéo thì kéo đi, nói với tôi làm gì?" Tiêu Trần tức giận trợn mắt.
"Được thôi." Gương mặt Từ Kiến Quân hưng phấn.
Xem ra sức Nhện, lại phải cất cao một đoạn rồi.
Hàn huyên một hồi, Độc Cô Thiên kêu mấy người đi ra ngoài, xem ra chuyện cũng đã được giao phó xong.
Ban nãy mỗi người kêu đánh kêu giết, bây giờ nhìn Tiêu Trần ngoại trừ kính nể, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
Xem ra Độc Cô Thiên nói thân phận của Tiêu Trần cho bọn họ.
"Yên tâm đi, tôi sẽ tự tay nuôi, tự tay dạy bảo đứa trẻ."
Tiêu Trần nói xong, ngồi hồ lô lớn rời đi, lần này không còn ai ngăn cản.
"Chuyện thân phận nhớ đừng nói ra ngoài, tự mình biết là được." Từ Kiến Quân cho mọi người một lời nhắc nhở.
Người nhà họ Độc Cô còn lại nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy khó chịu, dù sao đó cũng là đứa trẻ của nhà mình.
Nhìn bộ dạng như muốn chết của mọi người, Từ Kiến Quân cười: "Không lâu sau nhà họ Độc Cô sẽ có một cường giả siêu cấp, mấy người cứ chờ hưởng phúc đi, lại còn mang dáng vẻ bất đắc dĩ như thế nữa chứ."
Độc Cô Tuyết ắt sẽ mang đến vinh dự vô thượng cho nhà họ Độc Cô, hơn nữa bởi vì quan hệ với Độc Cô Tuyết, Tiêu Trần tất nhiên sẽ giúp đỡ nhà họ Độc Cô.
Có Tiêu Trần giúp đỡ, nhà họ Độc Cô sẽ đi ngang, cũng không có ai dám trêu chọc.
"Thực sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc, sau này nếu hắn nguyện ý mang con của tôi, tôi quỳ ba ngày ba đêm cho hắn cũng được."
Từ Kiến Quân có chút chua chát lôi kéo Bạch Chỉ đi, xem bộ dạng ấy hẳn là chuẩn bị đi trở về tạo người rồi.
"Úi dà, cô xem bàn chân nhỏ này đáng yêu ghê."
Trên đường phố của thành phố Minh Hải, Tiêu Trần mang theo Độc Cô Tuyết ở đi dạo siêu thị.
Lần đầu tiên Tiêu Trần phát hiện, khi trẻ con không khóc lại đáng yêu như vậy.
Độc Cô Tuyết tức giận trợn trắng mắt, bàn chân nhỏ đạp loạn một hồi, vẻ mặt mi đừng trêu ông đây.
Với da mặt của Tiêu Trần, thì sẽ để ý những chuyện đấy chắc?
Lúc thì nhéo nhẹ mặt, lúc thì lắc lắc chân chơi rất vui.
Mà ngay cả Lưu Tô Minh Nguyệt cũng thích nó vô cùng, nhảy đến trên người người ta, sờ sờ nơi này, chọc chọc nơi kia, vẻ mặt hiếu kỳ.
Đáng thương cho Độc Cô Tuyết, kiếp trước là Đại Tông Sư võ đạo, hiện tại triệt để thành cục cưng của người ta.
Muốn nhéo cho tròn thì nhéo tròn, muốn nhéo cho dẹt thì nhéo dẹt.
Tiêu Trần mua một bình sữa, về phần đút cái gì, dù sao chắc chắn không thể ăn thứ không có dinh dưỡng như sữa bột kia được.
Tiêu Trần cầm bình sữa loanh quanh trên phố, thuận tiện còn nặn ra một lọ "Nước trái cây".
Hắc Phong nhìn mà lệ rơi đầy mặt, mẹ nó hắn cũng quá xa xỉ đi, tất cả nước ấy đều là một số loại quả thưa thớt vắt ra được.
Một lọ "Nước trái cây" phải lãng phí bao nhiêu thiên tài địa bảo chứ!
"Cho tôi nếm một ngụm, nhìn xem có tác dụng phụ hay không." Hắc Phong nói với dáng vẻ vô cùng hiên ngang.
"Con bà nó chứ, bản thân ông đây còn không nỡ uống, mi còn muốn nếm một miếng." Tiêu Trần một cước đã đá bay Hắc Phong luồn lên nhảy xuống ra ngoài.
"Ầm!" Hắc Phong vừa lúc rơi trước cửa một cửa hàng điện thoại di động.
Nhìn nhân viên cửa hàng mặt mũi bầm dập, Hắc Phong bạo gan, "Cướp đây, cởi hết đồ ra cho ông."
"Lại là tổ tông sống này." Cả đám nhân viên lệ rơi đầy mặt.
"Đến đến đến, ăn gì đi." Tiêu Trần lấy bình sữa nhét vào trong miệng Độc Cô Tuyết.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, suýt nữa thì nhét cả miệng bình vào trong miệng Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết xém thì bật khóc, trong lòng điên cuồng hét lên, "Tôi sớm muộn gì cũng chết ở trong tay Trần Ca Nhi anh mất."
Lưu Tô Minh Nguyệt tức giận đoạt lấy bình sữa.
Vật nhỏ ôm bình sữa lớn bằng mình, đút cho Độc Cô Tuyết.
"Ha ha, không ngờ tiểu nha đầu cô còn biết chăm sóc người khác đấy."
"Hừ!" Lưu Tô Minh Nguyệt đắc ý giơ cao cái đầu nhỏ, kết quả một giọt nước dãi, trực tiếp chảy ra.

Bình Luận

0 Thảo luận