Tiêu Trần khoa tay múa chân, nói ra bộ dạng của tim Thương Lam nghe được từ chỗ của Tử Thần.
Ông chủ cố gắng nhớ lại, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, "Đại nhân, không có không có."
Tiêu Trần cũng không bất ngờ, Tử Thần cũng đã từng nói, tim Thương Lam chưa chắc sẽ có thật.
"Đại đại nhân." Ông chủ lắp ba lắp bắp nói tiếp, "Chúng tôi cũng là người làm thuê, hơn nữa thứ cố chủ muốn chúng tôi tìm, giống như ngài hình dung."
Tiêu Trần thấy hứng thú, còn có người khác đang tìm tim Thương Lam sao?
Quan trọng nhất là, vì sao có người biết đến thứ như tim Thương Lam?
"Ồ, cố chủ là ai vậy?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Ông chủ lắc đầu: "Không biết, chúng tôi chỉ tiếp nhận nhiệm vụ, không có tư cách biết những thứ khác."
Tiêu Trần gật đầu, cầm lên hai viên linh thạch tím trên đất, nhét vào trong tay ông chủ.
Chừng này đại khái cũng được trăm viên, đối với ông chủ cũng xem như trên trời rớt bánh.
Đương nhiên tiểu thiếu gia nhà họ Long chắc chắn cũng sẽ cảm tạ lão bản, coi như là giảm bớt không ít gánh nặng cho cậu ta.
"Đa tạ, đa tạ đại nhân" Ông chủ kích động đến phun ra cả bong bóng mũi.
"Đại nhân, ngoại trừ chúng tôi còn có rất nhiều người khác tiếp nhiệm vụ, nói không chừng có người khác tìm được."
Tiêu Trần gật đầu: "Ông đi giúp tôi hỏi thăm một chút, nếu có tin tức, sẽ có thưởng lớn."
Ông chủ thận trọng gật đầu, thiếu niên này vừa nhìn là biết là đại tài chủ, nếu như bởi vì chuyện này mà ôm được cái bắp đùi, đó là chuyện không thể tốt hơn nữa.
Ông chủ hấp ta hấp tấp chạy mất, Tiêu Trần ngồi dưới đất, rơi vào trầm tư.
"Tử Thần tỷ tỷ, loại tim Thương Lam này còn có tác dụng khác sao?"
Giọng Tử Thần vang lên trong nội tâm của Tiêu Trần.
"Có, tim Thương Lam cực kỳ hi hữu, đối với tu sĩ, nó cũng là chí bảo hiếm có."
"Bởi vì sinh trưởng ở nơi cực hàn, tim Thương Lam trời sinh chí khiết chí tịnh, không nhiễm bụi trần. Nó có thể ngăn chặn được tâm ma, còn có thể rửa đi một số nhân quả."
Tiêu Trần lại càng hoảng sợ, thế mà lại có thể tẩy rửa nhân quả, thứ này có chút nghịch thiên.
Tử Thần tiếp tục nói: "Mặc dù là ở thời đại Thái cổ, người biết tim Thương Lam cũng không nhiều, người thời đại này có thể biết đến tim Thương Lam, không đề cập tới thực lực, khẳng định thân phận sẽ không đơn giản."
Tiêu Trần gật đầu lững thứng đứng lên, nói thầm trong lòng.
"Có thể biết đến thứ như tim Thương Lam, xem ra cố chủ kia cũng không phải là đèn cạn dầu."
"Có thể loại trừ tu sĩ bản thổ, bởi vì thời gian linh khí địa cầu khôi phục chẳng nhiều, sẽ không có ai biết đến thứ như tim Thương Lam."
"Loại trừ tu sĩ bản thổ, như vậy thì chỉ có người từ ngoài đến rồi."
"Con bà nó, tới địa bàn của ông đây kiếm đồ, bị ông bắt được, đánh cho phọt cả shit luôn." Tiêu Trần hung tợn nói.
"Lợn chết đút hết chưa, đi." Tiêu Trần nhìn tiểu thiếu gia nhà họ Long, nhất thời vui đến run người.
Người này thế mà thật sự dựa theo lời Tiêu Trần nói, đánh thức huyết mạch, tiến vào trạng thái biến thân.
Nhìn thấy long lân vàng toàn thân tiểu thiếu gia, còn có đồng tử màu vàng, Tiêu Trần vỗ vai cậu ta một cái.
"Ái chà, về sau đối nhân xử thế phải khiêm tốn biết không."
"Vâng." Tiểu thiếu gia đáng thương, sợ đến toàn thân run run.
"Xong rồi, Trần Ca Nhi." Hắc Phong đánh bay mất sự phiền muộn lúc trước, thần thanh khí sảng nhảy nhót.
Tiêu Trần hướng ôm quyền với tiểu thiếu gia lệ rơi đầy mặt: "Vậy chúng tôi đi đây, giang hồ đường xa, núi cao sông dài, có duyên gặp lại sau."
"Hức hức." Nhìn Tiêu Trần lững thững rời đi, tiểu thiếu gia cũng không nhịn được nữa lớn tiếng bật khóc.
Khóc một hồi, dần dần tiểu thiếu gia cũng có thể bò dậy.
Đỡ cái bụng no căng như mang thai, lau nước mắt rồi bay về phương xa.
Rất nhanh trên đường lớn, lại bị các tu sĩ lại bày sạp chiếm hết, ngoại trừ có người thỉnh thoảng thảo luận hai câu cũng không còn có sóng lớn nào khác.
Dường như chuyện mới vừa rồi, chỉ là đồ gia vị mà thôi, có thể khiến cho đời sống có vị nhưng lại không ngăn cản được cuộc sống tiến về phía trước.
Tiêu Trần lại bắt đầu dạo chơi khắp nơi, mọi người nhìn thấy Tiêu Trần, thêm mấy phần tôn trọng và sùng bái.
Tiêu Trần lấy ra một sợi dây đỏ trong túi Bách Bảo của Lưu Tô Minh Nguyệt.
Gỡ xuống hai cái chuông trên chuông Tiểu Băng, dùng dây đỏ buộc lại.
Tiêu Trần cột dây đỏ lên chân nhỏ của Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết tức giận đạp chân, chuông phát ra âm thanh dễ nghe.
"Ha ha, về sau nếu có chuyện gì hãy lắc chuông keng, Tiêu ca ca nhất định sẽ xuất hiện đấy, ha ha."
Tiêu Trần lắc bàn chân nhỏ của Độc Cô Tuyết, cười ha ha nói.
"Phụt phụt."
Độc Cô Tuyết tức giận, trực tiếp nhổ nước miếng vào Tiêu Trần.
Tiêu Trần đi dạo ba ngày ở nơi này, sớm tới tìm, buổi chiều trở về.
Dần dần người trong thị trường giao dịch càng ngày càng nhiều, Phật Đường và miếu nhỏ trống không này, cũng dần dần đều đã chật cứng người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận