Nhưng kì lạ là, linh dược bình thường có thể cầm máu trong nháy mắt, lúc này lại có thể không có bất cứ tác dụng gì, hơn nữa số lượng xuất huyết ấy nhiều đến có chút không bình thường.
Vài giây sau, người bị thương biến thành cái xác khô, máu khắp người chảy đi hết.
"Rào rào."
Trong nháy mắt bàn tay thon dài thu về thì bị dính phải bọt sóng.
Khi mọi người ở đây căng thẳng phòng ngự, bàn tay kia lại đột nhiên duỗi ra, trực tiếp cắm vào trái tim của một người.
"Rào rào."
Bàn tay kia giống như tử thần, lại duỗi ra rồi trở về.
"Phụt." Cổ của một người trực tiếp bị xé đôi.
Nhìn lượng lớn máu tươi chảy ra, tâm trạng của mọi người ở bên bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.
Đó là một quái vật sao, thác lớn hắc ám đều không bắt được động tĩnh của hắn, hơn nữa thủ đoạn giết người tàn nhẫn như vậy.
"Ảnh Ma của cậu đâu, thả ra chơi chút đi, cậu nhìn từng người bọn họ cứ như vậy chết đi sao." Giọng Tiêu Trần vang lên bên ngoài.
Dạ Hoa chỉ hơi híp mắt lại, lạnh lùng chú ý động tĩnh xung quanh, đối với với người chết bên cạnh, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Nghe lời nói của Tiêu Trần, Dạ Hoa cuối cùng mở miệng: "Ảnh Ma gì chứ, cậu đang nói cái gì?"
"Tôi nhấn mạnh một lần nữa, diễn xuất của cậu rất dở." Tay của Tiêu Trần lại duỗi ra.
Bởi vì lời nói, bại lộ vị trí của Tiêu Trần, lần này thế mà lại tránh được, một sợi xích màu đen trong nháy mắt đeo vào trên tay của Tiêu Trần.
"Xem mi chạy đằng nào."
Lời còn chưa nói hết, người nắm xích sắt cùng với sợi xích lập tức bị kéo ra khỏi thác lớn hắc ám.
Muốn khóa Tiêu Trần lại, đoán chừng là cách làm ngu xuẩn nhất, sức lực của toàn thân Tiêu Trần để trưng à?
Bên ngoài truyền đến tiếng huyết dịch văng tung tóa chói tai.
Mấy người còn dư lại, lúc này tâm trạng đã tan vỡ.
Mỗi lần tay tiến đến duỗi ra, nhất định sẽ mang đi một sinh mệnh, cái tay kia thành triệu hoán của tử thần.
Những người còn lại, không biết kế tiếp ai sẽ bị giết chết, nhưng bọn họ biết, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng đến phiên mình.
Bọn họ dựa thật sát vào nhau, tuyệt vọng nhìn Dạ Hoa.
Cảm giác sợ hãi trước cái chết ấy, e rằng là chuyện dằn vặt người khác nhất trên cái thế giới này.
Họ Dạ hình như không phổ biến ở đây, người ta căn bản không thèm nể mặt, đáng chết là cứ giết.
"Công tử cứu mạng, công tử cứu mạng, tông chủ đại nhân chắc chắn cho ngài đồ bảo mệnh, hãy cứu lấy chúng tôi."
Rốt cuộc có người không nhịn được, nhìn Dạ Hoa rống lên.
Dạ Hoa lại thờ ơ, chỉ lạnh lùng chú ý xung quanh.
Sở dĩ cậu ta bình tĩnh như vậy, ngoại trừ có Ảnh Ma che chở cậu ra, thì còn có một lá bài tẩy, đó là ông nội của cậu ta cho cậu ta thần khí hộ thân.
Người giống như cậu ta, nếu như không có một hai món đồ bảo mệnh, thực sự không quá phù hợp với thân phận.
Kiện thần khí này là át chủ bài lớn nhất của cậu ta, trừ phi Ngụy Đế đến, nếu không không ai có thể xúc phạm tới cậu ta.
Thế giới này có Ngụy Đế không? Hiển nhiên chuyện này là không thể nào.
Theo Dạ Hoa, ngay từ đầu mình đã đứng ở thế bất bại, làm sao có thể hoảng sợ được.
Còn như tính mạng của những người còn lại, trong mắt Dạ Hoa nó chỉ giống như gia súc, chết thì chết, không có gì to tát.
Cậu ta muốn nhìn xem, bộ dạng Tiêu Trần cho rằng đã nắm chắc phần thắng, nhưng lại phát hiện mình không có biện pháp gì.
Nghĩ tới đây, Dạ Hoa thế mà lại cười.
Ừm, nụ cười dần dần biến thái, nói đúng là loại như cậu ta.
Tiêu Trần cũng không phải người ngu, tự nhiên hiểu tình hình những tên nhị thế tổ này.
Tiêu Trần suy đoán, mình rất có thể không có cách nào đánh bại món đồ bảo mệnh của Dạ Hoa.
Cho nên Tiêu Trần không trực tiếp công kích Dạ Hoa, bắt đầu làm thịt những người khác trước.
Tiêu Trần đang đợi, con chó ngốc trở về.
Tiêu Trần đã cho Tiểu Kim đi tìm con chó ngốc, giữa bọn họ có liên hệ vi diệu, bất luận bao xa đều có thể cảm nhận được.
Tiêu Trần có chút kỳ quái, tại sao con chó ngốc đi lâu như vậy còn chưa trở lại, không phải làm thịt hòa thượng sao?
Lúc này, hai cô bé chạy tới, chính là cô gái tóc thắt bím, còn có đại minh tinh Liễu Sắt Vũ ngày hôm qua gặp.
"Chị, chị làm gì thế, đừng đi qua, tính cách người nọ rất quái." Cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa kéo quần áo của Liễu Sắt Vũ.
Liễu Sắt Vũ lại không quan tâm, kéo cô gái tóc thắt bím đi tới trước mặt Tiêu Trần.
Nhìn hai bộ thây khô máu chảy sạch bách, sắc mặt Liễu Sắt Vũ có chút tái nhợt.
Tiêu Trần đang chơi vui vẻ, có chút khó chịu hỏi: "Sân bay, cô muốn làm gì?"
Liễu Sắt Vũ nhìn ngực phẳng của mình, tức giận che lại.
"Anh nói xin của chúng tôi mười phút, hiện tại mười phút đã đến."
Cô gái tóc thắt bím đuôi ngựa có chút kỳ quái, chị của mình từ trước đến nay xấu hổ nhát gan, làm sao lại chủ động tìm đến quái nhân như này, hơn nữa bọn họ quen biết thế nào?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận