Tử Thần lại lắc đầu: "Vạn Cổ Mộc mới được, công năng chủ yếu của nó chính là đốt cháy nhiều lần, nếu có các loại như nhật tâm mới có thể thay thế một cái."
"Nhưng Thương Lam Tâm thì không thể thay thế, tác dụng của nó cực kỳ đặc thù, Thương Lam Tâm sở hữu cực độ nhiệt độ thấp hỗ trợ lẫn nhau với Vạn Cổ Mộc."
"Hơn nữa nó còn có tác dụng ngưng tụ võ hồn, nó sẽ đưa đến tác dụng mấu chốt đối với võ hồn kim thân sau khi ngưng tụ."
"Hai thứ đồ này, đều phải trải qua vô số võ phu, trải qua vô số năm mới được thí nghiệm ra, nếu như dùng thứ khác thay thế, sợ rằng hiệu quả sẽ giảm bớt nhiều."
Tiêu Trần gật đầu, đạo lý này giống luyện đan sư trong giới tu hành bây giờ.
Rất nhiều phương thuốc của luyện đan sư đều phải trải qua vô số thí nghiệm tâm huyết mới có thể đưa ra cách thức tốt nhất.
Nếu như biến hóa một chút, sợ rằng hiệu quả sẽ khác nhau một trời một vực.
Tiêu Trần đột nhiên nghĩ tới một đồ vật, đó chính là thụ tâm Thiên Minh Thụ.
Lúc trước cũng không đưa hết thụ tâm cho đại bạo diễm, mà là bị Tiêu Trần ma tính để lại một phần rồi giao cho mình.
Tiêu Trần lấy thụ tâm Thiên Minh Thụ ra, giao cho Tử Thần.
"Cô xem đồ chơi này có thể thay thế Vạn Cổ Mộc hay không, quả của Thiên Minh Thụ có thể so sánh với mặt trời, thụ tâm của nó vốn có thuộc tính hỏa cường đại."
Tử Thần nhận lấy thụ tâm, nhắm mắt lại cảm thụ.
Rất nhanh, trong mắt Tử Thần tràn đầy vui vẻ, bởi vì năng lượng thụ tâm nóng bỏng kinh khủng, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của cô.
"Có thể, tốt hơn một ít so với Vạn Cổ Mộc."
Tiêu Trần vui vẻ gật đầu, cuối cùng đại ma đầu cũng làm được chuyện tốt.
"Được rồi, Thương Lam Tâm là cái thứ gì?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Tử Thần có chút bất đắc dĩ nói: "Một loại sinh linh sinh sống tại nơi cực hàn, buồng tim của nó chính là Thương Lam Tâm, nhưng loại sinh linh này ngay cả trong thời đại Hoang Cổ cũng đã cực kỳ hiếm thấy, sau khi thái cổ huỷ diệt, hẳn là hiện tại không tìm được bóng dáng của bọn họ nữa."
Tiêu Trần lại vỗ ngực: "Không có việc gì, sự do người làm, nói không chừng ngày nào đó lại gặp được đấy, đúng hay không."
"Nhưng mà tiến độ tu hành của ông-" Võ Vô Địch có chút bận tâm nói.
Tiêu Trần lắc đầu: "Không vội, còn có thời gian, chờ một thời gian nữa, nếu như thật sự không tìm được Thương Lam Tâm lại nói."
Tử Thần cũng gật đầu: "Rèn thể ngoại trừ cần hai thứ đồ này, còn cần rất nhiều thiên tài địa bảo khác. Trong thời gian này, chúng ta có thể vừa thu thập thứ khác, vừa để ý xem có tin tức Thương Lam Tâm hay không, Tiểu Trần có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này tập hợp lại khí lực lần nữa."
Có thể cái này chính là phương pháp tốt nhất rồi, Tiêu Trần không phản đối.
Bởi vì không thể vào tầng tu hành tiếp theo, Tiêu Trần trừ cộng thêm trọng lượng vào quần áo, mỗi ngày kéo co với bò tót, cũng không có những chuyện khác có thể làm.
Tiêu Trần cứ nhàn rỗi như vậy.
Ngoại trừ môn bắt buộc mỗi ngày, ngâm nước thảo dược còn có kéo co ra.
Tiêu Trần lại làm tên du thủ du thực, đi dạo khắp núi đồi.
Có đôi khi rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi dạy Hạ Nhi tu hành.
Nha đầu kia thiên phú tốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đây Tiêu Trần coi trọng nàng.
"Lăng Phong Thiên Chinh." Một hồi quát vang lên.
"Hô-" một luồng gió nhẹ thổi qua, lá cây chung quanh lao xao, ngoại trừ có chút mát mẻ hơn thì không có hiệu quả gì khác biệt.
Tiêu Trần ngồi một bên, cười đến suýt nữa tắt thở.
Thiên chinh quyết của mỗi người không giống nhau, mà Thiên Chinh Quyết của Hạ Nhi là con đường di chuyển các loại nguyên tố ngũ hành.
Hạ Nhi nghe thấy tiếng cười như mổ heo của Tiêu Trần, khuôn mặt đỏ bừng gần như nhỏ máu.
Đã gần nửa năm rồi, nhưng nàng thậm chí còn chưa sáng tạo ra được từng chiêu từng thức nào của Thiên Chinh quyết cả.
Tiêu Trần ôm bụng cười cả buổi rồi mới từ trên đại thụ bên cạnh nhảy xuống.
Tiêu Trần cầm lấy đại đao trong tay Hạ Nhi nhẹ nhàng quơ quơ: "Ôi chao, sao cô không hỏi nó trước khi xuất chiêu?"
Hạ Nhi vẻ mặt mờ mịt: "Hỏi ai? Hỏi cái gì cơ?"
Tiêu Trần gõ nhẹ lên trán Hạ Nhi một cái.
Cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay của Tiêu Trần truyền đến khiến khuôn mặt của Hạ Nhi càng đỏ hơn.
"Hỏi ai à?" Tiêu Trần cười lắc đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, gió tháng mười đã hơi lành lạnh.
Ngọn gió này mang theo hơi ẩm của sương sớm và mùi thơm của mùa màng thổi vào trong tâm khảm người nông dân, còn ngọt ngào hơn một viên đường phèn!
Theo cơn gió này, Tiêu Trần nhìn thấy những cánh đồng lúa mì, những cánh rừng trúc rung rinh trong gió, những chiếc chuông gió đong đưa trước khuê phòng nữ tử.
Tiêu Trần như đang thuận theo ngọn gió này, theo nó đi khắp thế gian, nhẹ nhàng vuốt ve vạn vật.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận