Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2025: Việc bẩn (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
...
Người không đổi khí vận với mình, bản thân Tiêu Trần lại thành đối tượng công kích của lĩnh vực của bản thân.
Một cánh tay già nua khô héo, từ trong phòng xuất hiện.
Dường như nhận thấy được là Tiêu Trần, cánh tay già nua khô héo kia rõ ràng dừng lại một chút.
Tiêu Trần đứng dậy, cung kính bái với cánh tay già nua kia: "Quấy rối tiên sinh, đệ tử có việc thương lượng."
Sở dĩ Tiêu Trần xưng hô chủ nhân của cái tay ấy là tiên sinh, thứ nhất, là vì kéo quan hệ chắp nối, thứ hai, sức mạnh lĩnh vực của Tiêu Trần đúng là đến từ chủ nhân của cái tay này, kêu một tiếng tiên sinh thật ra cũng không sai.
"Cậu ấy, luôn luôn đến loạn như vậy." Một tiếng nói già nua vang lên, sau đó cảnh sắc trong nhà bắt đầu hư ảo mơ hồ.
Tới lúc cảnh sắc trước mắt rõ ràng lại, Tiêu Trần phát hiện mình đang đứng trên một con sông không có dòng chảy.
Giữa sông, có vô số hình ảnh sáng tắt có thể thấy được, vô cùng đồ sộ.
"Dòng sông thời gian." Tiêu Trần nhíu mày, không rõ vì sao vị kia lại mang mình tiến tới nơi đây.
"Cậu không nên tới tìm tôi!" Giọng nói già nua vang lên, sao đó một ông lão có diện mạo mơ hồ chống gậy xuất hiện ở trước mặt Tiêu Trần.
Tuy rằng ông lão trước mắt đúng là đứng trước mặt mình thật, thế nhưng Tiêu Trần lại có loại cảm giác mờ ảo, thấy không rõ, sờ không tới.
Nhìn bóng dáng mờ mờ của ông lão, Tiêu Trần bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Đệ tử thực không có cách nào, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần rồi."
Ông lão cũng bất đắc dĩ thở dài: "Cậu hoàn chỉnh, và phân thân để lại ở dị vực kia vốn chính là hoàn mỹ nhất."
"Nói như thế nào?" Trong lòng Tiêu Trần có dự cảm bất tường.
Ông lão nhẹ nhàng phất tay, một cái ghế dài xuất hiện ở bên người, ông lão ngồi lên trên nó trước.
"Ngồi đi, tôi chầm chậm nói cho cậu nghe." Ông lão vỗ xuống vị trí trống bên cạnh.
Đợi Tiêu Trần ngồi rồi, ông lão mới chậm rãi nói tiếp.
"Cậu ở dị vực kia, từ lúc hắn sinh ra cho tới sau này đều vẫn sống trong quá khứ, dòng sông thời gian không thể ghi lại mọi chuyện của hắn, cũng có nghĩa rằng mọi chuyện hắn làm sẽ không nhiễm nhân quả."
Tiêu Trần gật đầu, chuyện này hắn có biết đến.
"Không chỉ như vậy, nguyên nhân vì dòng sông thời gian không thể ghi lại, thực lực của hắn không bị tất cả nhân tố ảnh hưởng, có thể không hạn chế tăng trưởng tiếp. Mặc dù tăng trường quá chậm, thế nhưng từ hỗn độn sơ khai đến cho tới hôm nay, thực lực của hắn, đã không thể lường được."
Đây là chuyện Tiêu Trần lo lắng nhất, cũng là mục đích chính yếu nhất khi hắn đến tìm ông lão.
"Thực sự không cách nào đối kháng sao?" Tiêu Trần chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Ông lão nhìn Tiêu Trần, cuối cùng chuyển ánh mắt về phía bầu trời, cũng không nói câu nào.
Tiêu Trần không rõ đây là có ý gì.
"Haizz!" Ông lão thở dài thật sâu, mơ hồ trong ánh mắt tràn đầy sự thương hại.
"Vốn dĩ, cậu hoàn chỉnh trước kia lựa chọn hắn ngang ở dị vực, chỉ là cuối cùng lại chẳng biết tại sao lại đổi quẻ, hắn đặt tất cả mọi thứ lên người cậu."
Loại thương hại ấy, không biết vì sao khiến Tiêu Trần nhìn mà toàn thân nổi da gà.
Sự thương hại ấy, tựa như một đứa bé thấy người lướn sắp giết gà ăn thịt, trẻ con cho dù có không đành lòng thế nào, cũng không ngăn cản được chuyện gà bị giết.
Ông lão tiếp tục nói: "Cậu của hoàn chỉnh hẳn là biết rõ hậu quả, hắn của dị vực, thực lực sẽ không ngừng bành trướng, cho dù cậu trở nên cường thịnh đến đâu thì cũng đều không thể đối kháng hắn."
Tiêu Trần cúi đầu, nghĩ hôm nay có phải đến nhầm rồi không, nghe nói như thế, lòng tự tin của hắn lập tức biến mất luôn.
Ông lão lại ngẩng đầu nhìn vòm trời, Tiêu Trần đột nhiên trong lòng sáng ngời.
Trong lời của ông lão, có nhắc tới thực lực của chủ dị vực chỉ sẽ tăng trưởng lên cao, phân tích kĩ đó là tích lũy về lượng, cũng không phải biến hóa về chất.
Có ý nghĩa là, chủ dị vực cho dù có thực lực mạnh đến đâu, hắn và mình trên bản chất không có gì khác nhau.
Thế nhưng Tiêu Trần không rõ, mình đã đạt tới đỉnh cao nhất của việc tu hành, lại đi lên trên thì thành cái gì nữa?
Loại chuyện này hoàn toàn không có tham khảo, Tiêu Trần căn bản không biết vào tay từ đau.
"Tiên sinh, có thể chỉ điểm ta một hai không." Tiêu Trần thành tâm hỏi.
Ông lão lắc đầu, nhưng khi nhìn Tiêu Trần mắt ông ta lai jđầy vẻ không đành lòng.
Một lúc lâu sau ông lão dường như là đã quyết tâm hạ quyết định nào đó, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
"Tôi kể cho ncauja nghe một câu chuyện sao!"
Tiêu Trần gật đầu ngồi nghiêm chỉnh, lời ông lão kể kế tiếp, có thể sẽ ảnh hưởng đến xu thế chiến tranh.
Nhìn bộ dạng của Tiêu Trần, ông lão nhịn không được bật cười: "Không sao đâu, thả lòng một chút."
Tiêu Trần cười cười, nhưng cũng không dám chậm trễ.
"Thích câu cá không?" Ông lão hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận