Lão nhân lùi lại vài bước, sắc mặt tái mét, bị cô gái ôm chặt vào lòng.
"Kiếm Bá..." Nước mắt của cô gái rơi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân.
"Đi, đi mau, đừng để bọn họ bắt được ngươi, nếu không lão gia sẽ gặp nguy." Lão nhân nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô gái lắc đầu nguầy nguậy không chịu rời đi.
Lão nhân mỉm cười, lộ ra hàm răng đẫm máu.
"Nha đầu, lão già ta đã sống đủ lâu rồi, sinh tử cũng coi thường rồi. Ngươi không giống vậy, còn trẻ, nhà họ Mạc vẫn cần ngươi kế thừa."
Lão nhân dùng hết sức đứng dậy, hét vào khoảng không xa xăm: "Tử sĩ Tiên Đăng ở nơi đâu?"
Giọng nói hùng hồn giống như thủy triều, tầng tầng lớp lớp cuốn đi.
"Ở đây."
Trong khoảng không phía xa, một câu trả lời gọn gàng uy nghiêm vang lên.
Sau đó, một cỗ kiếm khí bàng bạc, xé rách bầu trời xuyên thẳng đến.
Một dòng nước đen như thép, với một luồng sát khí đáng sợ, xuyên thủng khoảng không vô biên lao tới một cách điên cuồng.
Chiến mã dưới hông, mà sư trầm mặc như chiến sĩ tử trận, tạo thành một bức tranh uy vũ.
Đây là sức mạnh của đội quân chiến thắng nhất.
Đối với bọn hắn mà nói, trên đời chỉ có hai kết cục, hoặc lao vào chiến tuyến của kẻ thù và cắm thanh trường kiếm vào ngực địch nhân, hoặc là toàn quân bị diệt và biến mất trên thế giới này.
"Tử sĩ Tiên Đăng, theo ta tru sát tên này, bảo hộ tiểu thư bình an."
Khí tức toàn thân lão nhân tăng vọt, mỗi một lỗ chân lông lúc này đều mở ra, những hạt huyết tinh theo lỗ chân lông chảy ra, bao phủ từng tấc da trên người lão.
"Không, không, Kiếm Bá." Cô gái kéo lão nhân, liều mạng lắc đầu nguầy nguậy.
"Đi." Lão nhân dùng hết khí lực hất cô gái ra.
"Chạy đi đừng ngoảnh lại, càng xa càng tốt." Giọng nói khàn khàn của lão nhân khiến trái tim cô gái run lên.
Đúng lúc này, màn sương đen kỳ lạ lại nổi lên, lao về phía cô gái.
"Tặc tử ngươi dám." Khí tức toàn thân lão nhân hung hăng xông lên, một đạo quang mang đỏ rực sáng lên toàn bộ lĩnh vực.
Vào lúc này, một ngàn tử sĩ Tiên Đăng với uy thế vô biên, lao vào trong lĩnh vự.
Ba bên va vào nhau, một trận khói lửa đỏ rực vô cùng sáng lên ở nơi này.
Kỳ Nha nhìn khói lửa tráng lệ, cúi đầu, xúc động nói: "Tử sĩ Tiên Đăng, danh bất hư truyền."
Nhìn về hướng cô gái đang rời đi, Kỳ Nha mỉm cười, đuổi theo rất nhanh.
...
Cô gái lau nước mắt, bay như điên về phía xa.
Cô ấy muốn chạt, cô ấy phải chạy rất nhanh, rất nhanh.
Nếu bị bắt, sự hy sinh của lão nhân và cả ngàn tử sĩ Tiên Đăng sẽ trở nên vô nghĩa.
"Không cần chạy nữa, ngươi chạy không thoát được."
Lúc này, bóng dáng của Kỳ Nha đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái.
Kỳ Nha đã đúng, cô gái không thể chạy trốn.
Cho dù cô gái đã tiến vào Thần Vô Chỉ Cảnh, so với Ngụy Đế vẫn còn chênh lệch rất nhiều.
Kỳ Nha nhìn cô gái, cười nói: "Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó dễ ngươi."
Nhìn Kỳ Nha, cô gái giận quá thành cười, "Một đám lưu manh chỉ biết trộm chó bắt gà, chẳng lẽ ta lại để cho các ngươi dùng ta uy hiếp cha ta sao?"
"Vọng tưởng."
Cô gái nói xong, khí tức toàn thân điên cuồng bùng phát, sau đó khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Kỳ Nha sửng sốt, không ngờ cô gái ấy mạnh mẽ đến vậy, lại chọn cách tự sát khi không thể thoát ra được.
Tay phải Kỳ Nha vung lên, những sợi tơ đen bắn ra từ đầu ngón tay của, hướng thẳng đến cô gái.
Đối mặt với một Ngụy Đế, cô gái đã tự cắt đứt mạng sống của mình, vốn đã không còn chỗ phản kháng.
Sợi tơ đen quấn quanh cô gái, khí tức cuồng bạo trên người cô gái lập tức bị áp chế.
Kỳ Nha lại gần, cau mày khi nhìn sức sống của cô gái đang dần thu hẹp lại.
Cô gái này một lòng muốn chết quá quyết đoán, lúc này đây tâm mạch như bị cắt đứt, vô lực xoay chuyển đất trời.
Kỳ Nha có chút khó chịu, không nghĩ tới cuối cùng lại là kết quả này.
"Tức giận à?" Cô gái chế nhạo.
"Muốn chết như vậy, ta đây tiễn ngươi một đoạn đường."
Kỳ Nha trong lòng tức giận, hắn là một kẻ bạo ngược, phát sinh đến một bước này khiến hắn rất tức giận, giờ phút này còn bị một cô gái nhỏ châm chọc, hắn làm sao có thể không tức giận cho được.
"Cha ta sẽ báo thù cho ta." Đối mặt với cái chết, cô gái không hề có một chút sợ hãi mà chỉ nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cha mình và Kiếm Bá, người yêu thương cô nhất, trong lòng cô đầy bi thương.
Kỳ Nha cười lạnh một tiếng, tử sĩ Tiên Đăng một ngàn người bỏ mình, một Ngụy Đế chết bất đắc kỳ tử, sức mạnh tổng thể của Mạc Càn Sơn đã suy yếu rất nhiều, còn muốn báo thù, có thể tự bảo vệ mình đã là không tệ rồi.
"Tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng ngươi cũng nên chết đi!" Nhìn cô gái có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, Kỳ Nha tát một cái.
Vào lúc này, một tiếng ca thảm thiết đột nhiên vang lên, tay của Kỳ Nha đột ngột dừng lại giữa không trung.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận