Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1552: Đao Ngục mở

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Tiếp đó bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa nhỏ, mưa nhỏ tí ta tí tách, gió mang theo hơi lạnh, mọi thứ đều trở nên hơi mông lung.
Đại thế giới lúc đầu đã bị phá vỡ, lúc này lại hoàn chỉnh hiện ra trước mặt Tiêu Trần và pháp thân.
Thậm chí Tiêu Trần còn nhìn thấy chúng sinh trên đại địa.
"Huyễn thuật."
"Cẩn thận." Không nên để mưa này dính vào người, Tiêu Trần nhíu mày.
Pháp thân khởi động một màn ánh sáng, kinh khủng là, mưa nhỏ rơi vào màn sáng, thế mà lại sản sinh ra giống như a xít rơi xuống vật thể, ăn mòn ra tiếng xèo xèo.
Lúc này, bóng dáng pháp thân lại ngày càng hư ảo mơ hồ hơn, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
Nhưng rõ ràng hắn ta không chịu công kích.
Chẳng biết từ lúc nào bóng dáng Dịch Tiên xuất hiện ở trên thế giới huyễn thuật này.
Dịch Tiên rất xúc động nhìn đại địa hư ảo phía dưới, mỉm cười nói: "Tất cả đều là hư ảo, như ảo ảnh trong mơ."
"Đây là một không gian ta đặc biệt tách ra, thời gian trong nơi này trôi qua nhanh hơn bên ngoài, nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa có tổn thương trí mạng đối với một vài sự vật vốn là hư ảo."
Tiêu Trần lạnh lùng nhìn Dịch Tiên nói: "Nói cho ta biết cái này làm gì?"
"Ah! Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, trừ phi ta muốn triệt hồi không gian này, nếu không thì không ai có thể đi ra, đương nhiên giết ta cũng có thể đi ra ngoài."
Dịch Tiên đưa tay cảm nhận mưa phùn, nói tiếp: "Thực ra ta cũng không muốn giết ngươi, nếu như ngươi giao đá vá trời ra đây, ta có thể có thể tha cho ngươi một mạng."
Tiêu Trần châm chọc nói: "Ta có một căn bệnh, ngươi muốn biết không?"
Dịch Tiên chăm chú gật đầu: "Xin lắng tai nghe."
Tiêu Trần kéo pháp thân lại, sắc mặt trở nên vô cùng lạnh lẽo: "Cả đời này của ta chưa bao giờ thỏa hiệp."
Sắc Mặt Dịch Tiên hơi thay đổi một chút, đột nhiên nhận thấy hình như trong không khí có dao động kỳ quái.
Mà thân thể pháp thân giờ khắc này đã trong suốt, đột nhiên giơ tay lên, dùng hết sức mạnh cuối cùng hét lớn: "Đao Ngục, mở."
"Đây là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm rồi."
Pháp thân nói xong, nổ lớn tiêu tán.
Một giây sau trong không khí đột nhiên xuất hiện dao động kỳ diệu, chân trời xa xôi mà hư ảo đột nhiên xuất hiện một hình ảnh mỹ lệ lạ thường.
Trong thế giới gió nhẹ mưa phùn xuất hiện một điểm đen, điểm đen nhanh chóng phóng đại.
Cho đến khi hình thành một cánh cửa lớn màu đen như cây cột chống trời mới ngừng lại.
Trên thềm đá trước cửa lớn màu đen, để một cái bàn chỉ có ba chân.
Cái bàn vững vàng đứng ở trước cửa, trên bàn có một bộ trường bào màu trắng bằng giấy được gấp gọn gàng, trường bào có tên là Thôn Thiên Bào.
Đã từng có một lão nhân tên là Đao Nô nhiều năm ngồi chờ trước cái bàn.
Cụ già kỳ vọng có một ngày Đại Đế sẽ trở về mặc bộ trường bào đó vào, nhìn phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Nhưng lão nhân đã ra đi, lại cũng không được nhìn thấy một khắc Đại Đế mặc chiến bào vào nữa.
Từng bậc thềm đá màu đen kéo dài từ cửa lớn màu đen đến tận dưới chân Tiêu Trần mới dừng lại.
Tiêu Trần đạp một bước lên bậc cấp, mang tâm hành hương đi tới cửa lớn màu đen đang đóng chặt.
Cho đến khi Tiêu Trần đạp lên bậc cấp, Dịch Tiên mới hồi phục tinh thần lại, trong lòng kinh hãi.
Thế mà lại có thứ có thể tùy ý xuất hiện ở trong không gian của mình, ngoại trừ chủ thượng, chưa bao giờ có ai khác có thể làm được việc này.
Lúc đầu khuôn mặt Dịch Tiên giống như ánh nắng tươi sáng, đột nhiên trầm xuống, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng có thể nói là tuyệt nhất rồi.
"Ha hả, muốn chạy?" Dịch Tiên cười lạnh, giơ tay nắm vào trong hư không.
Một bàn tay to lớn, đột nhiên xuất hiện, chụp thẳng vào Tiêu Trần.
Nhưng mà Tiêu Trần làm như không thấy bàn tay to kia, vẫn chỉ bước từng bước một tới cửa lớn màu đen.
Nhưng mà sự tình làm cho Dịch Tiên kinh hãi xảy ra lần nữa, bàn tay to thế mà lại xuyên qua thân thể Tiêu Trần, không bắt được.
"Không gian không thuộc về thế giới này." Chân mày Dịch Tiên cau chặt lại, xem ra nơi này không trói được Tiêu Trần.
Dịch Tiên ngẩng đầu nhìn cửa lớn màu đen, không biết vì sao lại có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Nhìn cửa lớn màu đen như xa tận chân trời, khi Tiêu Trần đi đến chỗ nó, khoảng cách như không còn tồn tại, Tiêu Trần chỉ đi vài chục bước đã đến trước cửa.
Nhìn cửa lớn màu đen, Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cửa lớn.
"Két- "
Một tiếng cửa mở bao hàm tang thương vang lên, âm thanh này như xuyên qua thời gian mà đến, khiến người ta cảm giác như ảo mộng.
Trước khi Tiêu Trần bước vào cửa đã quay đầu nhìn Dịch Tiên.
Mà lúc này Dịch Tiên cũng trùng hợp nhìn về phía Tiêu Trần, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dịch Tiên đã khôi phục dáng vẻ vân đạm phong khinh, cười nói: "Lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy nữa đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận