Đối với hầu hết các tu sĩ, Đại Đế chẳng qua chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Hầu như các tu sĩ khi đạt đến cảnh giới Thần Vô Chỉ Cảnh đều phải tìm nơi lánh nạn. Rất có thể là đến chết cũng không dám ló mặt ở trên thế gian này nữa.
"Cậu cho rằng Hạo Nhiên đại thế giới nổi danh như vậy là do đám cháu rùa kia gầy dựng được à? Ngây thơ thế." Người kia cười nhạo, rất chi là khinh bỉ.
Quạ đen trong thiên hạ thường màu đen. Bất kể là ở thế giới nào thì hầu hết đám đại tông môn hay đại vương triều đều có cái nết như vậy.
"Thật sự có Đại Đế á!" Tân binh nho nhỏ ngơ ngơ ngác ngác nhìn hán tử gầy gò.
Một lúc lâu sau mới dùng vẻ mặt rất chi là kỳ vọng, hỏi: "Đại ca, thế anh đã từng gặp Đại... không, vị đại nhân kia chưa?"
Tân binh nhỏ rất thức thời, thay đổi cách xưng hô theo xu hướng chung.
Nghe thấy câu hỏi này, mọi người đều cười ồ lên, chế nhạo cậu ta.
Có người trêu chọc nói:
"Cậu cũng dám tưởng tượng ghê nhỉ. Nhân vật ở đẳng cấp đó đã không cùng một thế giới với chúng ta từ tám kiếp nào rồi.
Chênh lệch ở đây tương đương với khoảng cách giữa tu sĩ và người thường. Không, chênh lệch này có khi còn lớn hơn nữa kìa.
Thời điểm cậu còn chưa tu hành, có từng biết trên thế gian này vẫn có một đám người đuổi theo trường sinh hay không? Cậu đã từng nhìn thấy tiên nhân bay tới bay lui chưa?"
Tân binh nhỏ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Trước khi được sư phụ đưa vào giới tu hành, cậu ta thật sự không biết trên đời này lại có một thế giới mỹ lệ, bao la hùng vĩ đến vậy.
Đối với bọn họ, vị đại nhân kia cũng như tu sĩ trong mắt phàm nhân trước khi tu hành.
Nhìn thấy vẻ mặt của tân binh nhỏ như đã vỡ lẽ, mọi người đều gật gù như muốn nói trẻ nhỏ dễ dạy.
Nhưng không ngờ, sau khi hán tử gầy gò nghe xong câu hỏi của tân binh thì lại đưa mắt nhìn về hư không đen nhánh phía xa xăm, ngây ngẩn cả người.
Nét mặt quần chúng ăn dưa đều tỏ ra rất chi là hứng thú, có người vỗ vai hán tử gầy gò:
"Ôi dào, anh giả bộ thâm trầm cái gì chứ ? Chẳng lẽ anh từng được nhìn thấy vị đại nhân kia rồi à?"
Hán tử gầy gò hồi phục tinh thần, khinh thường khịt mũi: "Mấy người khoan hãy nói vội. Cách đây lâu lắm rồi, đúng là tôi đã được nhìn thấy vị đại nhân kia."
"Chém đi, anh cứ chém gió nữa đi. Nhân vật đẳng cấp đấy mà anh cũng có thể gặp được à?" Có người rõ ràng là không tin, mở miệng mỉa mai.
"Haha!" Hán tử gầy gò cười nhạt: "Mấy người không biết đấy thôi, vị đại nhân kia nổi tiếng là tốt bụng, cực kỳ quan tâm đến tán tu như bọn tôi. Ngài ấy còn rất chiếu cố người thường nữa kìa.
Trước khi vị đại nhân kia mất tích, các đại tông môn cùng vương triều lớn ở Hạo Thiên đại thế giới, ai không cụp đuôi làm người chứ.
Khi đó, tài nguyên phân phối cũng rất hợp lý, đám người nhỏ bé chúng tôi đều có hy vọng."
"Haizzz."
"Anh thở dài cái beep gì, hỏi anh chuyện này anh lại nói xọ sang chuyện kia.
Có người bất mãn cắt ngang dòng hồi tưởng về quá khứ của hán tử gầy gò.
"Đúng đấy, rốt cuộc thì anh đã từng gặp vị đại nhân kia chưa?" Đám đông xì xào bất mãn.
Thấy mình đã phạm phải 'cơn thịnh nộ' của nhiều người, hán tử gầy gò chẳng dám dài dòng nữa.
Hắn ta ngồi thẳng dậy, điều chỉnh lại nhịp thở rồi mới trịnh trọng nói: "Trương Đại Pháo tôi xin thề với trời, tôi thật sự nhìn thấy vị đại nhân kia rồi. Không chỉ nhìn thấy, tôi còn nói chuyện với ngài ấy nữa kìa."
Mọi người đều nổi lên hứng thú, tu sĩ không thể tùy tiện thề thốt đâu.
Phát thề chính là tạo nhân quả, mà nhân quả lại là điều mà tu sĩ sợ nhất.
Trương Đại Pháo này không cần chỉ vì khoe khoang mà bồi cả bản thân vào như thế!
"Vậy anh mau nói đi! Gấp thấy mẹ rồi đây này."
Trương Đại Pháo hất tóc làm dáng, nhìn những ánh mắt sốt ruột xung quanh xong thì uống một ngụm rượu, dáng vẻ rất chi là thoả mãn.
"Khụ khụ." Trương Đại Pháo hắng giọng.
Mọi người đều ngỏng cổ về phía trước, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Giọng nói trầm thấp của Trương Đại Pháo chậm rãi vang lên.
"Đó là một buổi sáng trời trong nắng ấm. Tôi và sư phụ đi vào núi để đào quặng. Khi đến một nơi ít người lui tới, dưới một tán cây khổng lồ... mấy người đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?"
"Chẳng lẽ là vị đại nhân kia?" Có người hoài nghi hỏi.
Một nhân vật như vậy thì sao có thể ở dưới gốc cây được, phải sống ở trên trời cao mới đúng chứ!
Trương Đại Pháo gật đầu:
"Đúng là vị đại nhân kia.
Tôi không bao giờ quên ngày hôm đó."
Trương Đại Pháo nhìn vào hư không, trên môi nở nụ cười:
"Đó là một thiếu niên với mái tóc dài màu vàng óng, thần quang rực rỡ. Ngài ấy có khuôn mặt hoàn hảo nhất trên thế gian này.
Vị đại nhân kia ngồi xổm dưới đại thụ, đi cùng còn có hai thanh niên tuấn tú phiêu dật, bọn họ đang nâng tóc cho ngài ấy. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh đó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận