Ngay cả một người tu hành cũng không dám tùy ý chạm vào, người trước mặt giống như một đứa bé trâu.
Thế nhưng, đứa bé trâu kia không những không bị câu hồn phách ra mà còn kéo thẳng hắn ta về phía mình.
"Papapa..." Tiêu Trần phi lên đá mấy cú.
"Hừ, không còn vương pháp nữa đúng không? Hừ, anh muốn đánh ông mày đúng không?"
Quỷ sai bị đạp rơi lệ đầy mặt, thằng nhóc này từ đâu chui ra vậy.
Tại sao không có mấy thứ như phù chú mà vẫn có thể làm xúc phạm được quỷ hồn.
Hơn nữa, không phải ngươi mới là người coi thường pháp luật à? Đây là Địa Ngục, người sống xuống đây làm cái quái gì?
Trên cổ tay của Tiêu Trần, chiếc vòng do Tử Triều hóa thành bây giờ phát ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt bao trùm toàn thân Tiêu Trần.
Đây cũng là lý do tại sao Tiêu Trần có thể làm tổn thương các quỷ hồn.
"Bệnh thần kinh, coi thường pháp luật, hô đánh kêu giết, ngành du lịch địa ngục của anh sau này làm sao phát triển được chứ."
"Bịch!" Tiêu Trần thở phì phì đá bay quỷ sai ra ngoài.
"Tôi đệch cái chân mụ nội cậu, ai nói với cậu là địa ngục muốn phát triển du lịch?"
Quỷ sai bay trong không trung nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt.
"Cuồng đồ lớn mật, tự tiện xông vào Uổng Tử Thành, còn đả thương quỷ sai."
Đúng lúc này, một đội kỵ binh lao tới.
Âm khí lập tức thịnh vượng, nhiệt độ vốn âm lãnh băng ngay lập tức giảm xuống mức đóng.
"Ah ah, tôi là tình nhân cũ của Lãnh Tiểu Lộ. Các người đừng có làm bậy. Đến lúc đó đánh chết các ngươi, các ngươi đừng trách tôi à nha."
Nhìn thấy kỵ binh lao về phía mình, Tiêu Trần nhe răng.
Đầu năm nay, sao ai cũng táo bạo hết vậy.
Lần này Tiêu Trần đã đâm trúng tổ ong vò vẽ rồi. Có thể nói địa ngục là nơi phân chia giai cấp rõ ràng nhất.
Phong Đô Đại Đế là vị thần tối cao trong suy nghĩ của tất cả các quỷ hồn.
"Cuồng đồ, dám gọi thẳng Phong Đô Đại Đế, hôm nay chắc chắn mày sẽ bị đánh vào vô gian địa ngục."
Quỷ binh đầu lĩnh toàn thân phồng lên vì tức giận, những bong bóng to bằng nắm tay xuất hiện trên mặt gã.
Các bong bóng ầm ầm nổ tung, chảy ra rất nhiều nước màu vàng trông vừa buồn nôn vừa khủng bố.
Có vẻ như gã này đã bị chết cháy trước khi chết.
Âm phong gào thét, hung sát khí đại thịnh.
Hầu hết những quỷ binh này đều được tạo thành từ ác nhân.
Bọn hắn đã làm nhiều điều ác đến mức không thể đầu thai nên trở thành âm binh, tích lỹ công đức tại âm phủ này.
Đến lúc công đức mỏng đầy, mới có thể đầu thai.
Bây giờ cơ hội lập công tốt như thế ai lại bỏ qua chứ.
Nếu bắt được tên cuồng đồ này đến lúc đó phán quan đại nhân sẽ ghi vào sổ ghi chép công đức của hắn ta, tuyệt vời biết bao.
Đến lúc đó nói không chừng còn có thể đi vào Phong Đô điện, trở thành một thành viên của ngự lâm quân.
Cái đó còn chuyển cọng lông sinh, chuyển thẳng sang quỷ tu, đó mới là thiên đại tạo hóa.
Cái gọi là thực tế đầy đủ, lý tưởng là tàn khốc chính là đây.
Một nữ tử diễm lệ vô song xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần, đó chính là Tử Thần vẫn luôn ở trong vòng tay.
Là một vị thần thượng cổ, mặc dù thiên địa không phải là thiên địa đó nữa, nhưng uy áp bẩm sinh đối với tử vật vẫn còn đó.
"Quỳ xuống."
Tử Thần ngồi trên vòng nước huyễn hóa từ Tử Triều, giọng nói uy nghiêm hóa thành sóng âm chồng chất lan ra.
Uy áp khủng bố ngay lập tức phóng ra, quét qua toàn bộ Uổng Tử Thành như gió thu cuốn hết lá vàng.
Cho dù những tử linh này có muốn hay không, tất cả đều bị luồng uy áp này ép buộc phải quỳ xuống.
Đây là sự bá đạo của người trên kẻ dưới.
Cho dù bây giờ Tử Thần không còn quyền lực thì năng lực của đấng bề trên vẫn còn đó.
"Cô là ai?" Kỵ binh dẫn đầu hoảng sợ nhìn Tử Thần, luồng uy áp này chỉ có Đại Đế Phong Đô mới có.
"Ây yo, chúng ta tới làm việc đấy, đừng bá đạo như vậy mà!"
Tiêu Trần tươi cười bước vào thành, khi đi ngang qua kỵ binh, hai chân hắn đá vào mông gã.
"Cho mày điên cuồng huyễn tàn khốc túm xâu nổ trời nè."
Kỵ binh thật muốn tự sát ngay tại chỗ, rốt cuộc gã chọc trúng cái gì vậy trời?
Một đường vào thành, khi nhìn thấy chi chít những oan hồn đang quỳ trong thành, Tiêu Trần cau mày.
"Sao lại có nhiều oan hồn như vậy, chẳng lẽ tên Lãnh Tiểu Lộ này lại lười biếng rồi à?"
Tiêu Trần vẫn có nhớ, lúc trước vì huấn luyện tên này trở thành một vị vương đủ tư cách.
Ngục Long đã đem theo cậu ta phá nát mấy quốc gia trong ảo ảnh đấy.
Đúng lúc này, một vòng lưu quang từ phủ thành chủ xa xa bay lên.
Vài bóng người xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Dường như họ có vài phần chống cự uy áp của Tử Thần, nhưng có thể thấy họ vẫn bị ảnh hưởng, sắc mặt rất tệ.
"Là ngài?" Một nam tử trung niên với khuôn mặt uy nhiêm nhìn Tiêu Trần, kinh hỉ hô lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận