"Bị tên súc sinh kia ăn mất cũng thôi đi, khỏi nhìn thấy là phiền." Một đám người tựa hồ như cực kỳ không chào đón Minh La, thậm chí còn có người nguyền rủa Minh la bị súc sinh kia ăn mất.
"Cho dù như thế nào cũng là người cùng tiến vào, cũng không thể cứ như vậy mà nhìn Minh la chết trong miệng của súc sinh kia được." Có người bắt đầu phản đối.
Có mấy vị lão giả lắc đầu: "Ở cùng với những người đối diện chính là tử tội, hiện tại chết đi, cũng còn tốt hơn bị Đế Tôn đại nhân ném vào ngục luyện ma, sống không được, chết cũng chẳng xong."
"Thiên Lạc đại nhân, ngài thấy thế nào." Đúng lúc này, mọi người qauy đầu nhìn về phía nữ tử xinh đẹp có làn ra trắng như tuyết đứng ở sau cùng.
"Yên lặng theo dõi kỳ biến, Minh La vẫn lạc ở chỗ này, cũng không phải là chuyện xấu gì. Nàng ở cùng một chỗ với những người đối diện, Dế Tôn đại nhân chắc chắn sẽ không cho phép nàng tiếp tục sống nữa." Nữ tử lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
"Thực lực của súc sinh kia, lại tăng thêm nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ không còn ai có thể đối mặt với nó." Có người nhìn vào trong hồ, bóng đen kia càng lúc càng rõ ràng, nhịn không được cảm thán.
"Có trò hay xem rồi đây." Nhìn thiếu niên đang tiến về phía bóng đen, mọi người đều là một bộ dạng xem kịch hay.
Tính tình của súc sinh kia, dùng từ bạo ngược đến cực điểm để hình dung cũng không quá, mỗi lần ngắt lấy hoa sen, đều không tránh khỏi sẽ cùng nó chém giết một phen, mỗi lần đều có người bị thương.
"Ầm!"
Giờ phút này, trong hồ đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, một cột nước cực lớn phóng lên trời, bay thẳng vào trời xanh.
Trong lỗ tai mọi người truyền đến nhừn âm thanh tiếng chim hót dễ nge, tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.
Phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, tiếng kêu như tiếng chim uyên ương này, thế mà lại phát ra từ trong hồ.
"Chẳng lẽ tên này tiến hóa rồi." Nghe thấy âm thanh dễ nghe kia, lông mày Cương chủ nhăn lại thật chặt.
Lúc này Tiêu Trần thần tính đã bơi tới bên cạnh bóng mờ cực lớn/
"Ngươi kêu lớn như vậy làm gì?" Tiêu Trần thần tính ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó lại cười hi hi duỗi tay ra, hất hất vào mặt nước.
"Xin chào, ta là Tiêu Trần, ngươi tên là gì?"
Thời điểm mà tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Trần thần tính sẽ chết, một chuyện khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên liền xảy ra.
Một cái đầu cá lớn từ trong hồ sâu nhô lên, thân ảnh của Tiêu Trần thần tính bên cạnh con cá này bé nhỏ giống như hạt bụi.
Nhưng điều mà mọi người không ngờ tới đó chính là, súc sinh này không những không công kích Tiêu Trần thần tính, mà còn dùng đầu rất cẩn thận ghé sát vào Tiêu Trần thần tính.
Cái bộ dạng cẩn thận từng chút một đó, như thể sợ bản thân sẽ làm Tiêu Trần thần tính bị thương vậy.
Tiếng kêu dễ chịu vừa rồi, chính là từ con cá này phát ra.
"Không có tên à? Vậy thì ta đặt cho ngươi một cái tên vậy, Ừm... gọi là Tiểu Hồng, ngươi thấy có được không?" Tiêu Trần nhìn thấy cái cđầu cá màu hồng của con cá lớn, rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Chỉ là cái trình độ đặt tên của hắn, giống như Tiêu Trần nhân tính, đều còn mẹ nó chẳng ra làm sao cả.
"Đại nhân, ngài không sao chứ!" Đúng lúc này, Minh La đến bên cạnh Tiêu Trần thần tính.
Lúc này dị biến phát sinh, một cỗ uy áp khổng lồ áp về phía Minh La.
"Ầm!"
Một âm thanh bạo liệt vang lên, trong hồ nước bắn lên trời.
Bọt nước giờ phút này giống như được tra cho sinh mạng, mang theo một uy thế khủng bố, tạo ra từng đạo ảo ảnh trên không trung lao về phía Minh La.
Minh La biến sắc, trước người lập tức xuất hiện một thân ảnh khôi ngô, thay nàng chăn lại những ảo ảnh nước ngập trời.
"Đi mau, chúng ta không phải đối thủ của nó." Ngữ khí của thân ảnh khôi ngô có chút lo lắng.
Mà giờ phút này, sóng gió kịch liệt trên mặt hồ bắt đầu nổi lên, toàn bộ nước trên mặt hồ đều cuộn lên, sóng gió động trời mãnh liệt dâng lên.
"Ai ôi, Tiểu Hồng ngươi làm gì thế!" Tiêu Trần thần tính gãi gãi đầu, nhảy lên trên đầu cá lớn, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Nhưng cá lớn tựa hồ không để cho Tiêu Trần mặt mũi, vẫn điên cuồng công kính Minh la như trước.
Trong tay Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng bắn ra một đạo lưu quang màu vàng, thân ảnh Minh La lập được được đạo lưu quang này vòng quanh, đánh tan những sóng gió về lại trên bờ.
"Ai nha, Tiểu Hồng hình như không thích ngươi, nếu không ngươi cứ ở trên bờ chờ ta, ta ăn xong bữa tối sẽ lại tới tìm ngươi."
Tiêu Trần thần tính cười tủm tỉm phất phất tay với Minh La.
Minh La vừa rời khỏi, cảm xúc của cá lớn dần ổn định hơn, mặt hồ bắt đầu bình tĩnh lại.
"Tiểu Hồng vóc dáng của ngươi thật là lớn, có thể biến nhỏ đi một chút không." Tiêu Trần thần tính ngồi trên đầu cá lớn, vỗ vỗ vào đầu nó.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận