Tiêu Trần trợn mắt nói: "Mỹ nữ, cô nói cô là vợ của tôi tôi cũng không có ý kiến, nhưng cô không thể nói cô là mẹ của tôi được!"
"Chiếm tiện nghi cũng không trắng trợn như cô vậy đâu!"
Cô ta mỉm cười.
Nụ cười này, thiên địa dường như ảm đạm hẳn.
"Con à, máu của ta đang chảy trong thân thể của con đó."
Có vẻ người phụ nữ rất thích Tiêu Trần, lại hôn hai cái vào mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần ghét bỏ lau lau mặt, bất mãn nói: "Lộn xộn cái gì thế, tôi sinh ra từ hồ lô đó, tôi chính là anh em hồ lô trong truyền thuyết, biết không hả, anh em hồ lô đó?"
Tiêu Trần mở miệng, chiếc răng cương thi nho nhỏ kia lộ ra.
Người phụ nữ tò mò giật giật chiếc "răng hổ" của Tiêu Trần nói: "Lại là độc răng."
"Ah ah ah, đây chính là răng mà, dùng để chơi đùa đấy à?" Tiêu Trần vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của cô ta.
Tiêu Trần tự nhận khí lực của chính mình khá lớn, nhưng đôi tay người phụ nữ giống như kìm nhổ đinh, cho dù hắn có giãy dụa thế nào cũng không chút sứt mẻ.
"Cô, cô buông tôi ra, nếu không tôi sẽ kêu sàm sỡ đó!" Tiêu Trần có chút phát cáu.
Vô duyên vô cơ bị một kẻ bệnh thần kinh ôm, còn nói mình là con của cô ta.
Nào có chuyện nhận con ở khắp nơi như vậy chứ, đây là bệnh, cần phải trị.
"Khoan đã."
Tiêu Trần nhìn vào đôi mắt bạc của người phụ nữ, đột nhiên phản ứng.
Trong biển Vạn Sâm, trên đảo nhỏ kinh khủng kia, không phải mình đã bị một kẻ có đôi mắt bạc cắn à.
"Cô chính là người ở sâu trong biển Vạn Sâm kia hả?" Tiêu Trần ngẩng đầu hỏi.
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại bắt đầu kéo "răng hổ" của Tiêu Trần.
"Đầu của cô thật sự không có vấn đề gì à? Thích kéo răng, tật xấu gì kì vậy?" Tiêu Trần bất mãn ngăn tay cô ta.
"Đúng rồi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu. Tại sao lúc trước cô lại cắn tôi? Hại ông đây suýt chút nữa ngỏm củ tỏi rồi."
Nghĩ tới việc này, trong bụng Tiêu Trần nổi lên lửa giận, người phụ nữ này cắn hắn một ngụm khiến cho hai luồng sức mạnh loạn chiến trong cơ thể.
Bây giờ nghĩ lại mùi vị đó, Tiêu Trần cảm thấy có chút nhức hết cả bi.
Người phụ nữ nhìn Tiêu Trần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu Tiêu Trần nói: "Con là người mà ta đã chọn, con là con của ta, trong thân thể con có dòng máu của ta."
Tiêu Trần trợn trắng mắt, ngăn tay cô ta lại: "Cái quái gì vậy."
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần và người phụ nữ.
Tiêu Trần nhíu mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.
Khoảng hai mươi tuổi, trông khá ưa nhìn, nhưng bộ quần áo rách rưới đến mức không khác gì kẻ ăn mày.
Bên cạnh lơ lửng một thanh kiếm nát rất hợp với bộ quần áo của gã, trong tay gã bưng một chậu hoa, bên trong chậu hoa có một nhánh xanh nhạt.
Bộ dạng này có chút buồn cười, nhưng Tiêu Trần cười không nổi.
Bởi vì khí tức trên người người đàn ông này cực kỳ khủng bố, cho dù gã đã che giấu rất kỹ.
Nhưng là một người đã đạt đến đỉnh phong như Tiêu Trần, làm sao có thể không cảm nhận được sức mạnh thể năng có thể khiến tất cả mọi thứ nổ tung của gã được.
"Người đàn ông này, chỉ sợ có thực lực tương đương với thời kỳ Đại Đế của hắn."
Tiêu Trần đầu có chút đau, đào đâu ra hai tên biến thái này vậy.
Người đàn ông thâm tình nhìn người phụ nữ, ánh mắt tràn đầy vẻ ái mộ không hề che giấu.
"Cô đã tỉnh rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi, như thể đang chào hỏi người yêu đã nhiều năm không gặp, thâm tình chân thành.
Nhưng bất ngờ là, người đàn ông đột nhiên bay ra ngoài.
Toàn thân người đàn ông giống như một ngôi sao băng, đập xuống đất.
Thân thể của người đàn ông đập vào một ngọn núi lớn, cả ngọn núi ầm ầm vỡ vụn, nổ thành một đống đá vụn.
Tiêu Trần quay đầu lại nhìn người phụ nữ, hỏi: "Hai người có thù oán gì à?"
Người đàn ông bị bay ra ngoài là vì bị cô ta đá vào mặt.
Nhưng bởi vì động tác của cô ta quá nhanh, tựa như cơ thể cô không hề nhúc nhích, nên trông giống như người đàn ông đã tự mình bay ra ngoài.
Người phụ nữ lắc đầu: "Người này rất đáng ghét."
"Tôi thấy gã có vẻ rất thích cô đó." Lửa nhiều chuyện Tiêu Trần hừng hực bốc cháy, loại chuyện bát quái giữa những nhân vật thuộc đẳng cấp này, có thể kể cả đời đó.
Người phụ nữ nhìn Tiêu Trần nói: "Gã thích ta thì liên quan gì đến ta? Giống như ta rất thích con, nhưng con có thích ta không?"
Tiêu Trần đứng hình, sắc bén dữ vậy?
Đúng lúc này, bóng dáng người đàn ông lại xuất hiện ở đây.
Người đàn ông che mặt, vẻ mặt ti tiện cười nói: "Vẫn là phương pháp quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc."
"Mùi vị?" Tiêu Trần nhìn xuống chân người phụ nữ, tò mò hỏi: "Cô bị nấm chân à?"
Nghe thấy những lời bất lịch sự của Tiêu Trần, người phụ nữ chỉ cười nhẹ, không hề tức giận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận