Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 947: Sự lãng mạn của chiến sĩ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:31
Cô ta biết, cho dù người thanh niên trước mặt không đánh vỡ lá chắn năng lượng thì thế giới này sớm muộn gì cũng sụp đổ. Hắn chỉ đẩy nhanh quá trình mà thôi.
Tiêu Trần ma tính ngẩng đầu, không để ý tới Vi Phổ.
Hắn vẫn đang tìm kiếm 'đại não' đang chỉ huy đám côn trùng này.
Tiêu Trần nhân tính ló cái đầu nhỏ của mình ra từ phía sau Tiêu Trần ma tính, giơ ngón tay với Vi Phổ.
Thiết Huyết thay đổi, đơn giản chính là như vậy.
Một cô gái như Vi Phổ mà có thể làm đến mức này, đã một việc chẳng dễ dàng gì.
"Các người cũng nên rời khỏi đây đi!" Vi Phổ mỉm cười, có chút buồn bã.
"Chúng tôi nhiều nhất chỉ căng được thêm nửa tiếng."
Nhìn lên đám côn trùng che kín cả không trung, Vi Phổ biết năng lực của mình đến đâu.
"Đi thôi." Vi Phổ phất tay, đắt theo binh sĩ của mình rời.
Nơi mà họ đến hẳn là trận chiến sinh tử, hoặc tử trận hoặc hồi sinh.
"Cô nàng này... tôi nói chứ, nếu đặt ở giới tu hành, chắc chắc sẽ trở thành siêu cấp lão đại một phương trời."
Tiêu Trần nhân tính kéo kéo áo choàng của Tiêu Trần ma tính, nhìn bóng lưng yêu kiều của Vi Phổ, cười nói.
"Này này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, ngơ luôn rồi h?"
Tiêu Trần nhân tính bất mãn, nện vào mông đại ma đầu nhà mình mấy cái.
"y yo, co giãn phết nhỉ." Tiêu Trần nhân tính xoa hai tay vào nhau, có vẻ còn chưa đã nghiện, rất chi là thèm thuồng.
Lưu Tô Minh Nguyệt đang trèo ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một màn này. Cô nàng tự nhiên thấy mắc ói, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ.
...
Đại chiến trên không trung đã chính thức mở màn.
Binh bại như núi đổ.
Những từ này có thể dùng để mô tả tình hình bên phía Vi Phổ.
Dù sao thì trên trời cũng có quá nhiều côn trùng, nhiều đến mức không thể giải quyết hết được.
Tuyến phòng thủ của cơ giáp và phi thuyền không ngừng co rút lại.
Đáng tiếc, bọn họ chỉ gồng gánh được không quá mười phút.
Các cơ giáp, phi thuyền còn lại liên kết thành một vòng phòng thủ khổng lồ bao phủ phía trên một thành thị lớn.
Lúc này, bên trong một công trình kiến trúc lớn nhất ở trung tâm thành phố
Lúc này trung tâm thành phố bất ngờ mọc lên một khối kiến trúc cực lớn, đó chính là một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ.
Vi Phổ đứng trên chiến hạm chỉ huy, điên cuồng gào thét, mắt trái của cô ta đã bị mù.
Nếu không có những binh sĩ cam tâm hy sinh mạng sống cứu Vi Phổ, có lẽ cô ta đã chết trong trận chiến rồi.
"Seia lập tức lên đường, kích hoạt hắc tinh tạo lối đi cho Seia cất cánh, để họ chuẩn bị cho bước nhảy không gian."
[Bổ sung năng lượng hoàn tất.] âm thanh máy điện tử vang lên.
Trên mặt biển xa xôi mọc lên một bệ đỡ khổng lồ, một họng súng có đường kính 1km vươn ra khỏi đó, chĩa thẳng lên trời.
Năng lượng khủng khiếp được nạp đầy với tốc độ cực nhanh, tất cả mọi thứ xung quanh ảm đạm, mờ dần.
"3."
"2."
"1."
Một cột năng lượng đáng sợ phóng thẳng lên không trung, đám côn trùng che trời lấp đất lập tức bị hoà tan.
Đúng lúc này, thông đạo sinh mệnh được mở ra.
Phi thuyền khổng lồ bay lên, lúc này, không gian bắt đầu vặn vẹo biến dạng.
Trong phi thuyền, người may mắn sống sót chăm chú nhìn những phi thuyền và cơ giáp ở lại đang chiến đấu trên màn hình lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Họ im lặng cúi đầu, hai tay giao nhau để trước ngực.
Đây là nghi lễ tốt nhất trên thế giới này.
Nhìn phi thuyền khổng lồ biến mất, tất cả binh sĩ đều hoan hô.
Vi Phổ đột ngột ngã quỵ xuống đất, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tuy chỉ đưa đi được một nhóm người, nhưng sau tất cả, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
Lúc này, thông đạo được hắc tinh mở ra đã bị côn trùng lấp đầy.
Nhìn sinh vật xấu xí ghê tởm này, Vi Phổ gầm dữ tợn.
"Chuẩn bị nạp năng lượng Diệt Tinh, cứ để đám côn trùng chết tiệt này xuống địa ngục cùng với chúng ta!"
Không có sợ hãi, cũng không có hoảng sợ.
Tất cả binh sĩ nhận được thông báo đều đứng trên phi thuyền hay cơ giáp của mình, lặng lẽ chờ đợi giây phút cuối cùng.
Chờ đợi được tan biến thành mây khói cùng mảnh cố thổ này.
Đây là điều lãng mạn nhất và cũng là điều tàn nhẫn nhất.
......
Trên mặt đất, một quả cầu năng lượng màu đen khổng lồ giống như gió thu quét lá vàng, điên cuồng nở rộng.
Sóng xung kích cùng năng lượng kinh khủng phá tan mọi thứ. Các lục địa vỡ vụn, đại dương gào thét, núi lửa phun trào.
"Ối ối, tự mình nổ mình rồi, sắp chết rồi. Đám chó này."
Tiêu Trần nhân tính ôm đùi của Tiêu Trần ma tính, gào rú thảm thiết.
Uỳnh uỳnh!
Sóng nhiệt cực nóng được phóng ra từ một đại địa xa xôi, kèm theo tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên như một cơn bão cát che trời lấp đất. Năng lượng đen cuồng bạo giống như lưỡi hái trên tay tử thần, tàn nhẫn thu hoạch tất cả sinh mệnh.
Ngay khoảnh khắc này, một đám mây hình nấm kinh khủng đến cực điểm bay lên.

Bình Luận

0 Thảo luận