Hoàng Vũ sắc mặt trở nên khó coi: "Vương thượng, chúng ta phải làm sao?"
Yêu Hậu cười lạnh: "Chờ, không phải còn có tiên sinh ở đây sao? Bà ấy nhất định sẽ không đứng nhìn Tuyết Quốc biến thành bình địa đâu."
"Ý của ngài là để cho tiên sinh và Bạch Thường đánh đến ngươi chết ta sống, sau đó chúng ta sẽ đi giải quyết hậu quả." Hoàng Vũ đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
"Truyền lệnh xuống, tất cả binh sĩ Yêu tộc đều thống nhất dưới sự chỉ huy của tiên sinh.
Yêu Hậu đứng dậy, nâng cao cái bụng to, được những người hầu nâng xuống, bước đi một cách chậm rãi.
"Tiên sinh ơi, tiên sinh à, ngài muốn giết tôi trước hay là Bạch Thường trước đây?"
Thanh âm nghiền ngẫm của Yêu Hậu quỷ vang lên.
Tiêu Trần ngồi trên hồ lô lớn, ngựa không dừng vó quay trở về với mấy đứa nhỏ.
Nhưng khi đi tới, Tiêu Trần cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, bởi vì Tiêu Trần phát hiện mình đang bị theo dõi, hơn nữa còn bị Thần Vô Chỉ Cảnh theo dõi.
"Đi ra đi, còn trốn tới khi nào?"
Tiêu Trần dừng hồ lô lại, nhét Lưu Tô Minh Nguyệt vào trong ngực, bảo vệ mấy đứa nhỏ ở phía sau, nhìn chằm chằm phía trước.
Thực ra bây giờ Tiêu Trần chạy vẫn còn kịp, bởi vì hắn chưa bị Thần Vô Chỉ Cảnh tiếp cận, hiện tại Tiêu Trần nắm chắc ít nhất 60%.
Nhưng mà nhìn mấy đứa nhỏ phía sau, Tiêu Trần vẫn không đành lòng bỏ rơi bọn nó, huồng hồ chạy trốn cũng không phải là phong cách của Tiêu Trần.
"Hìhì, tôi rất tò mò, làm thế nào mà một người bình thường như cậu lại phát hiện ra tôi."
Một giọng nói có phần nghịch ngợm lọt vào tai Tiêu Trần, sau đó một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ bước ra từ phía trước.
Cô gái mặc váy đỏ vừa xuất hiện, Tiêu Trần đã rõ ràng cảm nhận sự sợ hãi của Cam Đường đằng sau.
"Đừng sợ, tôi ở đây." Tiêu Trần nhẹ giọng an ủi.
"Thật là một chàng trai rất chi là thú vị, tên tôi là Hồng Liên, cậu tên gì?" Cô gái mặc váy đỏ trông như cả người lẫn vật vô hại.
"Tiểu Đại Đầu, thật ra đầu của tôi cũng không lớn lắm." Cơ bắp toàn thân Tiêu Trần căng thẳng, nhìn chằm chằm Hồng Liên.
Nếu đối phương có ý định ra tay, Tiêu Trần không ngại tiêu hao một quả cầu đen phong ấn làm thịt cô ta, mặc dù tiếc đứt ruột.
"Hìhì, cậu rất chi là thú vị đó." Hồng Liên che miệng cười.
Nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của Tiêu Trần, Hồng Liên lười biếng vươn vai: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ ở đây ôn chuyện với một người bạn cũ mà thôi."
"Bạn cũ?"
Tiêu Trần nhướng mày: "Đại đại đại mỹ nhân, cô có phải nhầm rồi không, bọn tôi sao có thể làm bạn với một vị Thần Vô Chỉ Cảnh được chứ?"
"Cái miệng của nhóc con ngọt thật đấy." Hồng Liên nói xong phất phất tay, một chiếc ghế xuất hiện bên cạnh.
Hồng Liên ngồi xuống, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tiêu Trần: "Mười năm không gặp, chẳng lẽ không nhận ra chủ nhân này nữa à?"
"Hớ..." Tiêu Trần cảm thấy có gì đó không đúng, nữ tử này hình như không phải đang nói chuyện với chính mình.
"Hồng Liên đại nhân." Lúc này, Cam Đường đang trốn sau lưng Tiêu Trần, đột nhiên bước lên phía trước.
Lông mày của Tiêu Trần nhíu lại thật sâu, bởi vì bây giờ cơ thể của Cam Đường đã hoàn toàn mất đi cảm giác tự ti, thay vào đó là sự tự tin khó tả.
Mặc dù mặt mũi đầy những bướu thịt, nhưng cảm giác đem lại cho người ta hoàn toàn khác.
Mà quan trọng nhất chính là Cam Đường vậy mà lại có tu vi, hơn nữa cò là Thần Nhất Cảnh không thấp.
"Vậy mà lại có thể giấu diếm được ánh mắt của tôi." Tiêu Trần gật đầu, thế giới to lớn không thiếu cái lạ, xem ra sau này nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Xin lỗi." Cam Đường bái Tiêu Trần, đi về phía Hồng Liên.
Nhìn thấy Cam Đường đi về phía Hồng Liên, Tiêu Trần lập tức hiểu ra: "Đây không phải là Vô Gián Đạo* sao?"
* Vô Gian Đạo là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm 2002
Cam Đường này có lẽ là một đặc vụ ngầm ẩn nấp bên cạnh Hàn Tử Kỳ.
"Chị Đường, chị đi đâu vậy?" Mộc Mộc òa khóc, tiếng khóc này khiến những đứa nhỏ còn lại cũng khóc theo.
"Ôi, đừng khóc, đừng khóc, ngoan nào." Tiêu Trần có chút đau lòng ôm mấy đứa nhỏ kia, tay trái ôm Nhu Nhu, tay phải nhẹ nhàng đong đưa Đoàn Đoàn.
Hồng Liên thích thú nhìn Tiêu Trần: "Nhóc con thiện tâm ghê, có hứng thú đi tới Huyền Trạch Thiên Cung của tôi tu hành không?"
"Không, thế giới mà các cô nhìn thấy trong mắt quá nhỏ, không thích hợp với tôi." Tiêu Trần vừa đùa với hai đứa nhỏ vừa không ngẩng đầu trả lời.
Hồng Liên cũng cười trừ, xem như Tiêu Trần đang nói nhảm.
"Hồng Liên đại nhân." Cam Đường đến bên cạnh Hồng Liên.
"Tại sao lại chạy ra khỏi Tuyết Quốc?" Hồng Liên hỏi.
Khi Cam Đường kể lại những gì đã xảy ra, Hồng Liên không ngừng cười khúc khích.
"Vậy thì Hàn Tử Kỳ kia cũng ngốc nghếch đáng yêu thật đấy, bản thân sắp không giữ được mà còn nghĩ đến các cô!"
"Đi thôi, làm những gì cô phải làm đi." Hồng Liên chỉ tay về phía Tuyết Quốc khổng lồ ở phía xa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận