Thế nhưng quỷ dị là đầu người phóng lên cao, nhưng lại chẳng dính chút máu tươi nào.
Hơn nữa thân thể Lạc Dương không đầu, lại có thể hóa thành bụi bay, biến mất ở trong không khí.
"Thuật thế thân, muốn chạy sao?" Tiêu Trần cười: "Ngày hôm nay để cho đồ gà con như cậu chẳng, vậy thì ông đây chổng ngược đi nặng cho mà coi."
Tiêu Trần tay cầm chặt đao, bỗng nhiên vung nghiêng xuống trước mặt.
Trong không khí một ảo ảnh trường đao khổng lồ, trực tiếp hung hăng chém xuống, trong lúc nhất thời phong vân thiên địa biến sắc.
Phương nghiêng phía trước Tiêu Trần xuất hiện một khe rãnh kinh khủng rộng ba trượng dài trăm trượng.
Tiêu Trần hiện tại đương nhiên là không dùng đao được, lần này chỉ là dùng hiệu quả do áp súc không khí mang tới mà thôi.
Trong khe rãnh, Lạc Dương nằm bên trong như cá chết, máu me đầy mặt, cũng không biết là sống hay chết.
Tiêu Trần giơ tay lên một cái, Lạc Dương với bộ dạng cá chết, bị một bàn tay vô hình bắt trở lại trước mặt.
Tiểu tỳ nữ không đành lòng nhìn nữa, chỉ có thể nhắm con mắt lại.
Không thể không nói, Lạc Dương này vẫn có chút bản lĩnh, lại có thể chống được một đao tùy ý của Tiêu Trần mà không chết, còn giữ một hơi thở.
"Khụ khụ." Trong miệng Lạc Dương không ngừng ho ra bọt máu, đứt quãng nói, "Tha... tha tôi một mạng..."
Tiêu Trần vui vẻ ngồi xổm người xuống, ghét bỏ gẩy áo giáp trên người hắn ta, xem ra chắc là giáp trụ này cứu hắn ta một cái mạng nhỏ.
Tiêu Trần vui vẻ nói: "Đều là người lớn cả rồi, nói những điều không thiết thực, người trong tu hành chúng ta xem trọng chính là chặt đứt nhân quả, nếu cậu không chết, việc này không phải vẫn còn sao."
"Cậu... cậu không thể giết tôi... có tiên nhân bảo vệ tôi." Lạc Dương tuy lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng.
Tiêu Trần đương nhiên biết, bởi vì thuật thế thân vừa rồi là thần thông chỉ có người tu hành mới có, hơn nữa thủ pháp cao minh vô cùng.
Căn bản không phải tiểu tỳ nữ Thần Nhất Cảnh này có thể làm được ra.
Nếu không phải tiểu tỳ nữ, nói cách khác, phía sau Lạc Dương còn đại tu hành giả khác.
Lúc này, bóng dáng Phương Phỉ chủ nhân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt khác với vẻ không màng danh lợi lúc trước, gương mặt lạnh giống như sương.
Phương Phỉ chủ nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời, lạnh lùng nói: "Vị nào bảo vệ hắn ta, ra đây nói chuyện được không?"
Giọng của Phương Phỉ chủ nhân trong trẻo lạnh lùng, trùng trùng điệp điệp đung đưa đi, biến mất ở chân trời.
Cùng lúc đó, trên bầu trời mây trắng vạn dặm bắt đầu cuồn cuộn mãnh liệt, giống như thiên hà gột rửa.
Một âm thanh vang lên trong mây trắng đang lăn lộn, "Lương tài như vậy, chết ở chỗ này há đáng tiếc chăng."
Theo cái âm thanh này vang lên, một bóng người chân đạp phi kiếm, phiên nhiên lướt ra từ trong mây trắng cuồn cuộn, đi về phía chỗ đám người Tiêu Trần.
Áp lực như núi lở theo bóng người này xuất hiện, phủ xuống đỉnh đầu mọi người.
"Kiếm Thần." Tiêu Trần nhe răng cười.
Cái gọi là Kiếm Thần, chính là cảnh giới ngụy Đế của Kiếm Tu.
Mặc dù Kiếm Tu rất là rất thưa thớt, thế nhưng sức chiến đấu của Kiếm Tu không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh được.
Sức chiến đầu đỉnh chóp của mỗi cảnh giới, đều có thể lấy Kiếm Tu vi tham chiếu, đương nhiên quái thai như Tiêu Trần, không nên đưa vào ví dụ này.
Nói như vậy, Kiếm Tu tiến vào Vô Chỉ Cảnh, có thể xưng là Đại Kiếm Tiên rồi, Kiếm Tu vào ngụy Đế, xưng một tiếng Kiếm Thần, cũng không quá phận.
Một Kiếm Thần, đánh hai ngụy Đế, vấn đề không lớn.
Theo vị này Kiếm Thần xuất hiện, trên mặt của Lạc Dương xuất hiện vẻ mừng rỡ như điên, gã biết, vị tiên nhân này xuất hiện, mạng của mình nhất định được bảo vệ.
Tiếp theo lưu quang lóe lên, một nam tử nhìn qua khoảng ba mươi, mặc trường sam màu xanh, khuôn mặt anh tuấn xuất hiện ở trước mặt Lạc Dương.
Nam tử nhìn qua giống như là người đọc sách, quần áo toàn thân cũng bình thường cực kỳ.
Nếu như không phải khí thế băng thiên lúc trước, thì bây giờ, sợ rằng cũng sẽ không liên hệ với một vị Kiếm Thần ngụy Đế được.
Nhìn bóng người này, sắc mặt của Phương Phỉ chủ nhân, trở nên ngày càng lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng hỏi: "Trương Hạ Lan, quy tắc của Liên Hoa Động Thiên hiện tại không có tác dụng sao?"
Nam tử mỉm cười, thi lễ với Phương Phỉ chủ nhân, giọng thành khẩn nói: "Tiên tử bớt giận, tại hạ thật sự không đành lòng nhìn một Đạo Thể như vậy, còn chưa tỏa sáng thì đã chết ở chỗ này."
Một vị Kiếm Thần, lại hạ thấp người vậy, e rằng đều nên cho hai phần tính tôi.
Phương Phỉ chủ nhân hơi hơi nheo mắt đẹp lại, cười lạnh, "Liên Hoa Động Thiên tồn tại vô số năm, cậu là người thứ nhất dám phá hư quy tắc."
Trương Hạ Lan ngẩn ra, chắp tay nói: "Chuyện này xác thực là tại hạ làm không đúng, muốn đánh muốn phạt tại hạ đều nhận, chỉ là Lạc Dương này, tiên tử có thể cho con đường sống hay không."
Tiêu Trần ở một bên nhìn rất hứng thú, vì một Đạo Thể, người này thật đúng là bỏ mặt mũi được.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận