Tiêu Trần vừa thản nhiên gõ vào xiềng xích vừa nói: "Nói số cup ngực của cô cho tôi, rồi tôi sẽ nói cho cô biết về tình huống của mình."
"Cậu..." Nữ cảnh sát tức giận dậm chân, lúc này mới mất đi tư thế hung hăng trước kia, càng giống như một cô gái nhỏ.
"Vậy nói cho tôi biết lô đỉnh là gì trước đã."
Tiêu Trần không thèm để ý tiếp tục gõ lên sợi dây xích màu đen, hắn liếc nhìn nữ cảnh sát nói: "Rất đơn giản, coi cô như là một vật chứa, vận chuyển tinh hoa trong cơ thể của cô, khi thời cơ đến sẽ lấy ra một lần duy nhất."
Tiêu Trần cười một cách bỉ ổi, nữ cảnh sát bị nụ cười bỉ ổi này làm nổi cả da gà.
Nhìn dáng người có lồi có lõm của nữ cảnh sát, hắn nói tiếp: "Về phương pháp thì! Cô biết rồi đó."
Sắc mặt của nữ cảnh sát trở nên vô cùng tái nhợt, ngay cả khẩu súng trên tay cũng rơi xuống đất.
Dường như không chịu nổi những lời nói của Tiêu Trần, nữ cảnh sát ngơ ngác lẩm bẩm: "Không thể, không thể nào, sư phụ, người rất thương tôi."
"Mau cái coi, cup ngực của cô cỡ mấy?" Tiêu Trần như không nhìn thấy nữ cảnh sát đang mất hồn, thúc giục nói.
Nữ cảnh sát đột nhiên mở to hai mắt, nhặt cây súng dưới đất lên chĩa vào Tiêu Trần: "Sư phụ từng nói người tu hành đều là những kẻ vô lương tâm. Cậu châm ngòi như vậy để làm gì?"
"Hớ? Vãi cả lìn." Tiêu Trần trợn tròn mắt: "Đi đi, qua một bên chơi, không nói thì thôi."
Tiêu Trần liên tục đập mạnh vào xiềng xích, một tiếng rắc lớn vang lên.
"Oành!"
Sợi xích khổng lồ kia vậy mà lại bị cây gậy xương của Tiêu Trần đập vỡ.
Nữ cảnh sát nhìn thấy cảnh này sởn cả gai ốc, một sợi dây xích dày như vậy cứ thế bị đập đứt, đùa cô à?
Mặt đất bất ngờ rung chuyển, Tiêu Trần lẳng lặng nhắm mắt lại.
Nữ cảnh sát rất bức xúc trước hành vi chẳng coi ai ra gì của Tiêu Trần, cô cầm súng nhưng không biết phải làm thế nào.
Nữ cảnh sát bắt đầu bình tĩnh lại và suy nghĩ về những gì Tiêu Trần đã nói. Là một cảnh sát, cả lý trí hay logic của cô đều không quá tệ.
Dần dần, nữ cảnh sát dường như nhận ra điều gì đó, vẻ mặt của cô trở nên vô cùng u ám.
Nữ cảnh sát nhìn Tiêu Trần đang nhắm mắt hỏi: "Tại sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?"
Mặc dù cô đã bắt đầu nghi ngờ rằng sư phụ của mình có động cơ không trong sáng. Nhưng cô lại càng lo lắng về mục đích của thiếu niên trước mặt này.
Cô cũng không thể phủ nhận sư phụ đã dạy mình tu hành chỉ vì một vài lời nói của người ngoài được!
"Suỵt."
Tiêu Trần nhắm mắt lại, đặt ngón trỏ lên môi và làm động tác im lặng.
"Nghe này." Tiêu Trần mỉm cười và hơi nghiêng đầu như đang nghe điều gì đó.
Nữ cảnh sát nhìn Tiêu Trần nghi ngờ, nhưng cô không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Ngay khi nữ cảnh sát cho rằng Tiêu Trần đang giả thần giả quỷ, bỗng một thanh âm lớn từ dưới đất truyền ra, vang vọng khắp trời đất.
Thanh âm này vô cùng điếc tai nhức óc, kèm theo đó là chấn động không gì sánh được, khí thế bá đạo như thể mọi thứ đều ở dưới chân nó, khiến cho nữ cảnh sát lập tức xụi lơ trên mặt đất.
Nữ cảnh sát lắp bắp: "Rồng... Rồng ngâm."
Lúc này, một vài thân ảnh nhanh chóng lao tới từ xa, mang theo một luồng sát khí mạnh mẽ.
"Thằng nhóc ngu dốt, không được phá hư đại trận." Một giọng nói đầy tức giận của một ông già vang lên.
"Sư phụ!"
Nghe thấy giọng nói này, nữ cảnh sát kinh ngạc hét lên.
Sau đó mặt cô bỗng tối sầm lại, cuối cùng cố gượng ra một cười.
Tiêu Trần chẳng thèm nhìn những thân ảnh đó, trái lại hắn nhìn phản ứng của nữ cảnh sát và cười nói: "Đầu óc cô không tồi, ít ra cũng không ngốc."
Nữ cảnh sát nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tôi và cậu không thân chẳng quen, tại sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?"
Tiêu Trần nhướng mày, giơ tay lên trước ngực: "Bởi vì cô có ngực lớn đó, tôi thích con gái có ngực lớn, ha ha."
Tiếng cười bỉ ổi của Tiêu Trần vang lên, nữ cảnh sát tức giận đến nỗi muốn bắn chết tên khốn kiếp này ngay tại chỗ.
"Mà này, rốt cuộc ngực cô cup mấy vậy?"
"Không biết, cút!" Vẻ mặt nữ cảnh sát đằng đằng sát khí.
"Hẹp hòi thế." Tiêu Trần lẩm bẩm, quơ quơ cây gậy lớn trong tay, rồi đánh ra một vòng tròn lớn.
"Rầm!"
Vòng tròn lớn bị đập tan thành từng mảnh, lại một sợi xích đen vừa to vừa dày bật ra khỏi mặt đất.
"Dừng tay." Một giọng nói tức giận ngập trời vang lên.
"Ngu vãi lìn." Tiêu Trần chửi một tiếng, ngừng đập và ngồi xổm trên dây xích.
Tiêu Trần trông giống như một quần chúng ăn dưa đang xem một vở kịch vui.
Cách đó không xa có bốn bóng người rơi xuống, người đứng đầu là một ông già, râu tóc bạc phơ.
Ông già nhìn xiềng xích đứt gãy trên mặt đất, bộ râu không ngừng rung lên vì tức giận.
Khi ông già nhìn thấy nữ cảnh sát bên cạnh, ông ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ôn hòa nói: "Yên Nhi, sao con lại ở đây? Lại đây đi."
Nữ cảnh sát nhíu mày.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận