Rất lâu về sau, dưới mảnh tinh không này xuất hiện một nữ Đế thắt lưng đeo trường đao xanh lam, không chỉ phong hoa tuyệt đại mà còn có phong thái vô địch thiên hạ.
Sắc trời từ từ tối xuống, cuối cùng cửa thần điện cũng được mở ra.
Hai thân hình cao gầy bước ra khỏi đại môn.
"Má ơi có ma." Quỷ Xa dùng cánh dụi dụi con mắt, bộ dạng y như nhìn thấy quỷ.
Ngay cả Tiêu Trần cũng hơi nhíu mày.
Bởi vì vừa rồi đi vào một lớn một nhỏ, bây giờ đi ra lại là hai người lớn.
Thiên Đạo thì không cần phải nói, nhưng mà cô ta lại dắt một thiếu nữ mặc váy dài trắng đi ra kìa.
Thiếu nữ khoảng tầm 18,19 tuổi. Con ngươi trong suốt sáng ngời nằm dưới đôi mày liễu cong cong, lông mi thật dài hơi rung động.
Làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra sắc ửng hồng nhàn nhạt. Đôi môi thật mỏng như cánh hoa hồng, lại còn mềm mại ướt át.
Lúc này thiếu nữ còn vương chút ngây ngô nhưng chừng hai năm nữa thôi, cô gái này tất sẽ lớn lên thành một báu vật phong hoa tuyệt đại.
Thiếu nữ có vẻ lúng túng vân vê ngón tay của mình. Cô ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần, trong ánh mắt tràn đầy hơi nước mông lung.
Thiếu nữ thấy Tiêu Trần nhìn mình thì bùm một cái - khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng cuống quít cúi đầu, trong lòng như có một co nai nhỏ đang chạy loạn.
"Ca, ca ca." Thiếu nữ lắp bắp gọi, âm thanh giống như tiếng suối vang róc rách, rất là êm tai.
Tiêu Trần nhìn Thiên Đạo, Thiên Đạo nhún vai:
"Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi không thể thay đổi thời gian trôi qua.
Kế thừa ký ức và sức mạnh của thụ linh kiếp trước thì thân thể sẽ có tí thay đổi thôi."
Tiêu Trần gật đầu, xem như đã chấp nhận cách nói của Thiên Đạo.
"Thập Nhất, cô qua đây." Tiêu Trần đưa tay vẫy vẫy thiếu nữ.
Thập Nhất rụt rụt người, hình như có hơi ngượng ngùng.
"Nhóc con trưởng thành rồi còn biết xấu hổ nữa kìa. Cách đây không lâu Đại Đế còn cô tắm rửa cho cô đấy!" Trong mắt Quỷ Xa đầy vẻ trêu đùa.
Thập Nhất trưởng thành rồi thì càng dễ xấu hổ, đầu cũng muốn chôn vào ngực luôn rồi.
"Bốp!" Trên đầu Quỷ Xa lại thành thành thật thật ăn một hạt dẻ.
Quỷ Xa không tức giận mà ngược lại còn cười ha hả, lão biết về sau muốn ăn đòn cũng không có cơ hội nữa.
"Thập Nhất, qua đây."
Nghe thấy Tiêu Trần gọi lần nữa, Thập Nhất hít sâu một hơi lấy dũng khí rồi cúi đầu rảo bước đến chỗ Tiêu Trần.
Nhìn làn mi hơi rung động của Thập Nhất, Tiêu Trần gật đầu: "Rất đẹp."
Nghe Tiêu Trần khen, trong lòng Thập Nhất ngọt đến chảy mật luôn rồi.
Nhưng mà câu tiếp theo của Tiêu Trần lại khiến Thập Nhất suýt chút nữa thì tan vỡ.
"Tôi phải đi, Thập Nhất cô phải ở chỗ này tu hành cho thật tốt."
Nghe thấy những lời này, Thập Nhất có chút sững sờ. Thân thể cô nhóc lập tức lung lay lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ.
Nước mắt không ngừng tuôn ra như suối.
Tiêu Trần vẫn giống như thường ngày, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho nhóc quỷ thích khóc này, rồi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
Hành động này làm cho tâm thần Thập Nhất gần như sụp đổ
"Oà."
Thập Nhất không kìm nén được nữa, ôm Tiêu Trần oa oa khóc lớn. Chỉ thoáng cái mà nước mắt đã ướt cả bả vai Tiêu Trần.
Thập Nhất khóc đến lạc giọng, sức cùng lực kiệt bởi vì cô nhóc biết mình không thay đổi được gì. Bất lực sâu sắc khiến cô nhóc ngày càng đau lòng hơn.
Quỷ Xa lắc đầu, nhắm mắt lại. Ly biệt luôn đau khổ.
"Xa cách là vì lần sau gặp lại." Tiêu Trần nhẹ nhàng nói một câu, đỡ lấy Thập Nhất khóc đến không còn sức lực, giúp cô nhóc sửa sang lại mái tóc.
Thập Nhất loạng choà loạng choạng cố gắng đứng vững nhưng vẫn không ngừng thút thít.
"Thập Nhất."
Thập Nhất gật đầu lia lịa.
"Quỳ xuống."
Thập Nhất không hề suy nghĩ, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần biến thanh trường đao màu xanh lam kia trở về nhan sắc ban đầu rồi nâng nó trên tay.
Từng hàng chữ thần bí không ngừng bay vào trường đao, trường đao phát ra tiếng gào thét bi thương, hình như nó cũng biết rằng đã đến lúc phải ly biệt rồi.
Tiêu Trần cầm trường đao như là đang cầm vật quý giá nhất trên đời, vô cùng trân trọng.
"Người Tiếp Đao, Tiếp Đao."
"Hôm nay truyền cây đao này cho cô, mong sau này cô tu hành thật tốt, đừng nên phụ kỳ vọng của bản Đế."
"Tiếp đao" là nghi thức rất quan trọng của đao tu.
Nó không phải truyền nghiệp giải thích nghi hoặc giữa thầy trò, mà là một loại thừa kế.
Thứ thừa kế thì rất nhiều. Có lẽ là một loại tinh thần, cũng có thể là bảo vệ một thứ gì đó.
Tiêu Trần lựa chọn Thập Nhất làm người Tiếp Đao của mình, có thể thấy được sự coi trọng của hắn với Thập Nhất.
Quỷ Xa nhìn thấy cảnh tượng này thì không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
Về nghi thức "Tiếp đao" này thì Quỷ Xa cũng hiểu được đôi chút.
Lựa chọn người Tiếp Đao là việc vô cùng quan trọng đối với đao tu, thậm chí mức độ quan trọng còn cao hơn cả thu đồ đệ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận