Ông lão nghe xong trong lòng cả kinh, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Ý của cậu là cậu trúng loại độc dị vực kia?"
Tiêu Trần gật đầu, hỏi: "Thế nào? Ông biết à?"
Ông lão không trả lời, mà mở quyển sách cũ có tên là Vạn Vật phổ, tùy ý mở ra một trang.
Một đám chữ viết như nòng nọc xuất hiện trên trang giấy, ông lão giải thích cho Tiêu Trần.
"Quyển sách này có tên là Vạn Vật phổ, tôi đã tình cờ lấy được nó ở một chiến trường cổ đại. Quyển sách này cùng thần kỳ. Nó ghi lại tất cả dược liệu và thiên địa dị bảo trên thế gian này, cũng như những chất độc chưa từng biết đến."
"Truyền thuyết nói rằng chủ nhân của nó là Sơn Thần đại nhân, người khống chế Vô Tận Đại Sơn ở thời đại Hỗn Độn."
Vừa nói, ông lão vừa liếc nhìn Tiêu Trần đầy ẩn ý.
"Hế hế!" Tiêu Trần vui mừng, tóm Lưu Tô Minh Nguyệt đang ngáy o o trong ngực mình ra.
"Nè, Sơn Thần trong miệng của ông này." Tiêu Trần chỉ vào Lưu Tô Minh Nguyệt đang gắt ngủ, mặt mũi đầy vẻ trêu chọc nhìn ông lão.
Tròng mắt ông lão suýt chút nữa rớt ra ngoài, ông ta nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt đang cắn vào ngón tay Tiêu Trần nói: "Tương truyền Sơn Thần đại nhân phong hoa tuyệt đại, hơn nữa cai quản Vô Tận Đại Sơn, được vô số sơn quỷ tôn thờ, nắm quyền sinh sát trong tay. Nhóc con này là một trong những vị đại thần sáng chói nhất thời đại Hỗn Độn á hả?"
Tiêu Trần nghe nói về Lưu Tô Minh Nguyệt thế có chút xấu hổ, con bé tham ăn này trong tay nắm quyền sinh sát cái khỉ gì chứ?
Có lẽ là tay trái cầm bánh bao lớn, tay phải cầm mứt quả, trong miệng ngậm đùi gà bự. Nắm trong tay món ngon của thiên hạ mới đúng!
"Đừng cắn nữa, đừng cắn nữa." Tiêu Trần giật Lưu Tô Minh Nguyệt cực kỳ gắt ngủ trên ngón tay xuống, đặt ở quyển sách trên tay ông lão.
Tiêu Trần cười tủm tỉm nói: "Nhìn xem, quyển sách này có phải của em không?"
Lưu Tô Minh Nguyệt mở to đôi mắt to nhìn những ký tự như con nòng nọc méo mó vặn vẹo kia, sau đó nhảy dựng lên túm lấy bộ râu dài của ông lão.
"Ah! Da da da da..."
Lưu Tô Minh Nguyệt treo lủng lẳng trên bộ râu của ông lão, lung lay đến trước mặt Tiêu Trần như một cái xích đu, rồi duỗi thẳng cẳng đá vào mặt Tiêu Trần.
Tiêu Trần che trán: "Thôi bỏ đi, cho dù quyển sách này là vật trả về cho chủ cũ cho con bé này, đoán chừng cũng chỉ có thể rơi vào kết cục là miếng giấy lau miệng thôi."
Ông lão bị kéo râu cũng không tức giận, dù sao con bé Lưu Tô Minh Nguyệt cũng đáng yêu quá trời.
Ông lão tùy ý để Lưu Tô Minh Nguyệt chơi đùa, thuận tiện giải thích cho Tiêu Trần.
"Trong Vạn Vật phổ có ghi chép rằng có một loại độc dị vực gọi là Thiên Hạc Lưu Tinh. Loại độc này chuyên môn nhắm vào tu sĩ, phá hủy kinh mạch, hoàn toàn phế bỏ tu vi của tu sĩ. Ngay cả các đại thần của thời đại Hỗn Độn nếu trúng Thiên Hạc Lưu Tinh này cũng không thể giải được."
Tiêu Trần cau mày, uy lực của thứ này lớn dữ vậy à?
"Có phương pháp giải quyết nào không?" Tiêu Trần hỏi.
Ông lão lắc đầu: "Trong Vạn Vật phổ không có ghi chép gì cả, có lẽ là không có phương pháp giải quyết."
"Đệch... mợ nó..." Tiêu Trần nhịn không được thốt ra một câu nói tục.
"Ha hả!" Ông lão cười đắc ý.
Tiêu Trần vừa nhìn đã biết đây là đùa giỡn, lập tức đổi cách xưng hô: "Lão tiên sinh nhất định là có cách đúng không?"
"Ừm..." Ông lão rất chi là hưởng thụ xưng hô tiên sinh này.
Ông lão cười nói: "Lão phu nhập đạo bởi vì y thuật, đắm chìm trong y đạo mấy trăm ngàn năm, chưa từng thất thủ đâu. Nhãi con cậu có thể thả lỏng tâm tình rồi. Hơn nữa, mọi thứ trên đời này đều tương sinh tương khắc, chỉ cần là độc thì chắc chắn sẽ có cách giải quyết."
"Ông là một cao thủ thích khoe khoang ghê." Trong lòng Tiêu Trần đá xoáy hai câu.
"Nhãi con cậu có thể lấy mẫu Thiên Hạc Lưu Tinh này được không?" Ông lão hỏi.
Tiêu Trần có chút khó xử, độc của hắn đã bị hồ ly lẳng lơ kia lấy đi, có thể còn có trong tay hồ ly lẳng lơ, nhưng bây giờ hồ ly lẳng lơ đã đi trốn quanh Địa Cầu rồi, chẳng lẽ mình phải quay về Địa Cầu một chuyến?
Lần này không biết là bao nhiêu năm, Tiêu Trần sởn cả da gà.
"Còn có cách nào khác không?" Tiêu Trần thật sự không muốn quay về một chuyến đâu.
Ông lão nghĩ nghĩ: "Vậy chỉ có thể xem trong máu của cậu còn sót lại chất độc không thôi."
Tiêu Trần gật đầu, đành vậy thôi chứ biết sao giờ.
Bước tiếp theo là lấy máu, nhưng cũng không thuận lợi bởi vì da thịt của Tiêu Trần quá dày, cây kim châm được gọi là tốt nhất của ông lão cũng không thể đâm thủng được. Cuối cùng, chính Tiêu Trần phải tự đấm mình một cú mới chảy ra một ít máu mũi.
"Tiểu tử thúi." Ông lão vừa chửi mát vừa cất cây kim châm bị gãy đi, lưu rất nhiều máu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận