Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1172: Hắc Phong cơ trí

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:15:32
Hai đứa đi rồi, Tiêu Trần bảo Hắc Phong lấy đồ đạc ra.
Hắc Phong tức giận chửi má nó, nói muốn bán Độc Cô Tuyết vào trong núi lớn.
"Đến đây, nhìn một chút, Cuồng Huyết Tinh Vẫn, vật liệu phi kiếm thượng hạng, có thể tăng cường thực lực của chủ nhân trên diện rộng."
"Có nó, một kiếm khai sơn, một kiếm phá thành không còn là mơ mộng nữa."
Tiêu Trần dùng thừng trói yêu treo một khối kim loại màu đỏ to bằng đầu nắm tay lên, lớn tiếng thét giá.
Một nhóm đại gia tộc tới sau, tất cả đều nhìn Tiêu Trần giống như kẻ ngu.
Mấy gia tộc lucsc đầu đã biết thực lực của Tiêu Trần, vèo một phát chạy tới giống như chó ngửi được thịt.
"Anh giai, tài liệu của ngài tốt thì tốt đó, nhưng chúng tôi cũng không dùng được." Có người lẩm bẩm nói thầm.
"Có cái khác không, lấy ra cho chúng tôi mở mắt một chút."
Tiêu Trần trợn tròn cặp mắt: "Đi đi đi, không mua thì sang một bên hóng mát đi."
"Bao nhiêu." Lúc này một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Mọi người nhìn lại, người nói chuyện là một người trung niên, thân mặc trường bào trắng tinh, trên lưng đeo một cây trường kiếm.
Khuôn mặt mỉm cười, dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn này, đúng là phù hợp với bộ dạng kiếm tiên trong lòng mọi người.
"Thì ra là kiếm tiên của Thục Sơn." Mọi người lễ phép lên tiếng chào.
Thục Sơn rất ít liên quan đến chuyện thế sự, chỉ có một số ít kiếm tiên nhập thế hành tẩu thiên hạ, hàng yêu trừ ma, trừng gian diệt ác.
Chỉ tới khi thi đấu, mới có số lượng lớn đệ tử xuống núi.
Địa vị của Thục Sơn ở trong lòng tu sĩ cực cao, đương nhiên trong đó còn có lý do kiếm tiên không dễ chọc.
Chiến lực của kiếm tiên trong cùng cảnh giới, thật sự có thể sánh ngang với võ phu.
"Anh giai, Cuồng Huyết Tinh Vẫn tôi mua, anh cho một cái giá đi." Kiếm tiên áo trắng hào sảng nói.
"Nếu anh là kiếm tu, tự nhiên sẽ biết được giá trị của thứ đồ rá... khụ khụ khu này, tôi không muốn cái khác, chỉ cần trái cây, lấy trái cây để đổi."
Tiêu Trần suýt chút nữa nói ra ba chữ "Thứ đồ rách" này.
Kiếm tiên áo trắng gật đầu: "Quả Phượng Tiên ở Thục Sơn rất nhiều, bất luận là trị liệu hay cường thân, công hiệu đều rất tốt!"
Kiếm tiên áo trắng đưa cho Tiêu Trần một quả màu đỏ nhạt.
Tiêu Trần vắt ra nước, để cho Độc Cô Tuyết nếm thử.
"Ừ, không sai, Tiểu Tuyết Tuyết nhà ta thích." Tiêu Trần hài lòng gật đầu.
Kiếm tiên áo trắng nhìn mà mí mắt giật giật, quả Phượng Tiên này vô cùng trân quý, thế mà lại dùng để cho trẻ con ăn.
"Hai trăm quả, giá tổng cộng." Tiêu Trần vui vẻ nói.
"Tốt." Kiếm tiên áo trắng sảng khoái đáp lại, trong Thục Sơn có không ít hàng tồn, hai trăm quả không phải việc khó.
Hơn nữa dùng hai trăm quả Phượng Tiên đổi một khối vật liệu cực phẩm, chắc chắn là món hời lớn.
"Một tay giao tiền, một tay giao hàng, đồ đạc tôi để ở đây cho anh!" Tiêu Trần vui vẻ đem Tinh Vẫn đi treo ở trước cửa.
Kiếm tiên áo trắng có chút kinh hãi, đối với kiếm tu mà nói, thứ này chính là bảo vật vô giá.
Cứ treo như vậy, không sợ bị kẻ xấu cướp mất à?
Tiêu Trần mặc kệ anh ta, nắm lấy lỗ tai của Hắc Phong: "Lấy đồ ra!"
"Nào có ai làm ăn như thế, lỗ tới quần cộc cũng bị mất." Hắc Phong hét to.
Tiêu Trần khinh thường nói: "Đều là mấy thứ rách, cậu đau lòng cái gì, đến lúc đó gặp phải đại ma đầu, ông đây để nó cho cậu chút, đó không phải có thể kiếm về sao?"
"Ông đây tin mi mới lạ." Hắc Phong bất mãn lầm bầm.
"Với cả, cậu rốt cuộc muốn bán đến khi nào, để tôi chuẩn bị tâm lý."
"Bán tới khi cuộc thi bắt đầu, còn có ba ngày nữa." Tiêu Trần bẻ ngón tay tính toán.
"Phut." Hắc Phong phun ra một búng máu, đây là muốn ép khô mình đây mà!
"Bán bán bán, Trư gia gia để cho mi bán này." Hắc Phong quay đầu qua một bên, nhe răng cười lấy ra một gốc cây cỏ nhỏ màu bạc.
Cỏ nhỏ vừa xuất hiện, lập tức tỏa ra một hương thơm kỳ lạ, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
"Đây là cái gì?" Tiêu Trần gương mặt hiếu kỳ.
"Hì hì/" Hắc Phong cười xấu xa: "Cỏ Ngân Linh Thiên Thanh, đối với một số Thú Tu sở hữu huyết mạch thượng cổ, có sức hấp dẫn trí mạng, có thể kích thích huyết mạch phản tổ."
"Con mẹ nó cậu muốn làm gì?" Tiêu Trần mí mắt nhảy lên.
"Khà khà khà."
Hắc Phong cười đễu chỉ phía chân trời xa xôi.
Bầu trời xa xôi, đột nhiên tối sầm xuống, mây đen cuốn tới che khuất bầu trời.
Một tiếng gầm thật to, giống như rồng mà không phải là rồng vang vọng toàn bộ trời đất.
"Trần Ca Nhi, đánh chết nó để đổi trái cây." Hắc Phong giơ móng heo mặt đầy tinh ranh.
Nhìn chân trời phía xa, mây đen ùn ùn kéo đến, mặt Tiêu Trần đầy vạch đen.
Con lợn chết này một ngày không gây sự, thì cơ thể cảm thấy khó chịu.
Nhìn Hắc Phong muốn chuồn mất, Tiêu Trần túm lấy lỗ tai Hắc Phong: "Lợn chết, mi dắt cái thứu gì qua đây vậy hả?"

Bình Luận

0 Thảo luận