Nhưng vị Cấm Kỵ kia không xuống tay với bọn họ, đồng nghĩa với việc mọi chuyện vẫn có thể xoay chuyển được.
Đây là một điểm sống trong cửu tử nhất sinh.
"Lui ra." Xi Vưu bình thản xua tay, lộ rõ bản sắc của kẻ đứng đầu.
"Đại ca!" cả đám la hoảng lên. Vào thời điểm mấu chốt này mà bảo họ rút lui, đối với huynh đệ bọn họ chính là sỉ nhục lớn nhất.
Xi Vưu cũng biết tính cách của đám huynh đệ nhà mình, lúc này mà bảo bọn họ rút lui được mới là lạ.
"Đến đứng phía sau lưng tao. Chưa được tao sắp xếp thì đừng đứa nào mong làm bừa."
"Mày, mày, còn cả mày nữa." Xi Vưu chọn ra mấy người. Tính tình những người này đều rất nóng nảy.
"Nếu chúng mày còn hành động bốc đồng nữa thì có thể sẽ hại chết tất cả huynh đệ chúng ta đấy."
Những người bị chỉ điểm nêu tên đều che miệng mình lại rồi lắc đầu dữ dội, tỏ ý rằng mình tuyệt đối không hành động xằng bậy.
Mọi người đến đi đứng sau lưng Xi Vưu, cộng cả Xi Vưu và Đại tế Tự thì có tổng cộng 82 hai người.
Ban đầu Xi Vưu có 81 huynh đệ nhưng Tiêu Trần đã giết một người ở Trấn Đại Hà nên bây giờ chỉ còn lại 80 huynh đệ.
Trong đôi mắt đỏ tươi của quạ đen xuất hiện một vòng xoáy quỷ dị, không khí trước mặt nó vặn vẹo một cách bất thường.
Nhìn cảnh tượng này, hơi thở của mọi người lập tức dồn dập hơn. Họ biết rằng thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã đến.
Quạ đen hóa thành một đám sương đen rồi tản ra, Tiêu Trần dẫn theo đứa nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Xi Vưu đứng dậy khỏi ghế, trên mặt mang theo vui vẻ, bộ dạng như thể đang chào đón một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Xi Vưu đi về phía Tiêu Trần, nhưng mới bước được hai bước đã cảm thấy có thứ gì đó đang ôm lấy chân mình.
Xi Vưu nhìn xuống thì thấy một con hàng mập ú nu đang ôm đùi, nhìn mình với vẻ mặt đáng yêu ngốc nghếch.
Xi Vưu mà tức lên thì chính là một Phật thăng thiên, hai Phật xuất thế.
Ngay cả khi thua trận, Xi Vưu cũng chưa từng muốn làm thịt cái con mập chết tiệt này như bây giờ
"Ha ha!" Xi Vưu ngượng ngùng cười.
Xi Vưu lại tiến về phía trước thêm hai bước. Con gấu mập như một món phụ kiện treo toòng teng trên người hắn ta, nhất quyết không chịu buông ra.
Tiêu Trần nhìn bộ mặt ngây thơ chân thành của con vật đen trắng kia thì nhau nhẹ nhàng vẫy tay với Xi Vưu, tỏ ý không cần đi qua.
Thấy Tiêu Trần không có vẻ gì là thù địch, cuối cùng Xi Vưu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xi Vưu quay đầu lại, điên cuồng nháy mắt với đám huynh đệ phía sau.
Vài người hiểu ý, xúm lại, tóm lấy nhóc mập, liều mạng kéo nó sang một bên.
"Chít chít chít..."
Nhưng nhóc mập này vẫn ôm chặt không chịu buông tay, lại còn phát ra mấy tiếng ầm ĩ bất mãn.
Vốn là một tràng cảnh vô cùng nghiêm túc thế mà bây giờ lại xuất hiện một màn hài hước thế này.
Mấy người hung hăng kéo Cổn Cổn còn Xi Vưu thì nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt xấu hổ.
Tiêu Trần không vội, chỉ yên lặng quan sát.
Nhưng đứa bé gái đang cầm đao gỗ thì lại nhìn chằm chằm vào Cổn Cổn, mắt đầy những vì sao nhỏ, suýt nữa thì nhiễu nước miếng đầy đất luôn rồi.
Cuối cùng, dưới sự chung sức đồng lòng của mọi người, Cổn Cổn cũng bị kéo xuống.
"Chít chít chít..." tiếng kêu đầy bất mãn của nó vang lên, như thể đang phản đối sự "bạo hành" của đám đông.
"Quản giáo không nghiêm, quản giáo không nghiêm, Tiêu huynh đừng để ý."
Xi Vưu xấu hổ ôm quyền với Tiêu Trần.
Tiêu Trần gật đầu hỏi: "Ngươi biết ta à?"
Xi Vưu gật đầu: "Đã từng nhìn thấy từ xa một lần, sau này cũng có đi điều tra thử."
Lần đầu gặp mặt, Tiêu Trần đã có ấn tượng không tệ về người đàn ông này.
Ít nhất nhìn trận thế này thì là kiểu đã biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn có thể thản nhiên chờ người đến. Phần khí thế này không phải ai cũng có.
"Có biết tại sao ta lại đến đây không?" Tiêu Trần hỏi.
Xi Vưu lắc đầu, không hề nhắc tới chuyện chín bộ lạc của hắn ta bị tàn sát.
Tiêu Trần vỗ nhẹ lên đầu đứa bé bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Nhóc con này là một người bình thường."
Xi Vưu khẽ nheo mắt nhìn đứa bé gái. Đúng như Tiêu Trần đã nói, thật sự là một người bình thường.
"Nhưng tất cả mọi người đều muốn giết nó." Giọng điệu Tiêu Trần dần trở nên lạnh lùng hơn.
Xi Vưu đã đoán được một chút về ý đồ của Tiêu Trần sau những hành động này.
Xi Vưu cúi đầu nói với Tiêu Trần: "Quản giáo không nghiêm, ta sẵn sàng chấp nhận bất cứ hậu quả nào."
"Chuyện trên núi, lên núi bàn." Cuối cùng Tiêu Trần cũng nói ra những lời này.
Xi Vưu chỉ hơi động nào là đã hiểu được ý nghĩa trong đó.
Trên núi đương nhiên tượng trưng cho giới tu hành, ý nghĩa của câu này rất rõ ràng.
Tranh chấp và chiến hỏa trong thế giới tu hành không được lan sang thế giới trần tục, khiến những sinh linh bình thường phải gánh chịu những tai họa không đáng có.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận