Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 739: Ăn phân

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
"Tôi đi làm một số chuyện, mọi người đứng đây chờ tôi một lúc ha ha."
Tiêu Trần cười bỉ ổi nhìn Tu Xà nói: "Này tên ngốc, nhổ lão chó già và tên giết heo kia ra."
Tu Xà nhức đầu, ngu ngơ hỏi: "Đại Đế, giết heo là ai thế?"
"Mịa nó đầu mi không thông minh lắm nhỉ, cái tên cuồng bạo lộ ngực lộ ti đó."
Tiêu Trần vừa nói như vậy, Tu Xà lập tức nhớ ra.
Tu Xà biến thành một con cự mãng ba trượng, phun hai người dính đầy dịch nhờn ra.
"Có thể lớn có thể nhỏ, có thể cưỡi gió mà đi, mi còn cách hóa rồng không xa nhỉ?" Tiêu Trần tò mò hỏi.
Tu Xà gật đầu, trung thực nói: "Lúc nào tôi cũng có thể tới sông hóa rồng, thế nhưng nếu hóa rồng thì sẽ tới thẳng Vô Chỉ Cảnh, khi ấy sẽ tao ngộ đại khủng bố, sau đó không thể ăn ngon được nữa."
Nhìn bộ dáng trung thực của con hàng này, Tiêu Trần gật đầu.
Người đi ra từ Ma Vực Đại Thế Giới đúng là khác biệt, tầm mắt rộng, có lòng kính sợ.
Mặc dù có hơi tham ăn nhưng cũng không ảnh hưởng tới cảnh giới của nó.
Đâu giống như người ở địa phương quỷ quái này, một số tên Nhân Diệt Cảnh thôi đã cảm giác mình trâu tận trời rồi.
Ảo thuật nhổ ra người sống của Tu Xà khiến trấn nhỏ rối loạn.
Mấy người vụng trộm lén lút quan sát mọi chuyện từ xa, rất nhanh bọn họ đã nhận ra Thái Thượng trưởng lão của Chiến Thiên tông trên mặt đất.
Dù sao bộ dạng giết lợn kia cũng thực sự rất dễ nhận biết.
Từ khi Chiến Thiên tông và Thiên Kích tông xác nhập vào nhau, Thái Thượng trưởng lão của Chiến Thiên tông trở thành Đại trưởng lão của Thiên Kích tông.
Mặc dù tên tuổi không vang dội như trước đây nhưng quyền lực trong tay lại lớn thêm không ít.
Thấy Đại trưởng lão có dáng vẻ sắp chết, sắc mặt của mấy người bí mật quan sát đều hơi khó coi.
Một đại lão Nhân Diệt Cảnh hàng thật giá thật bị lại người ta đánh thành một con chó, thực sự khiến bọn họ không nghĩ ra trên Trung Nguyên đại lục này còn có ai có năng lực lớn như thế.
Có người lặng lẽ rời khỏi trấn Lạc Thủy, đi đến đại bản doanh của Thiên Kích tông.
Bạch Tử Yên nhíu mày, tiểu kiếm màu trắng bay múa bên người.
Tiêu Trần khẽ lắc đầu: "Để bọn họ trở về báo tin, tốt nhất là để bọn họ tụ tập lại, miễn cho tôi phải đi tìm từng người một."
Tiêu Trần lấy hai sợi dây từ trong hồ lô ra, cột lên cổ chân của Điền Phong và đại hán.
Tiêu Trần kéo hai người tới một nhà dân như kéo chó chết.
Hai người Thủy Sanh Sanh và Mộng Phạm chết sống đều muốn đi theo Tiêu Trần.
Một là tới bảo vệ Tiêu Trần, hai là trông chừng hắn, rất sợ Tiêu Trần lại làm ra chuyện kỳ quái gì.
"Không cần lo đâu, không phải là đi đút cho bọn họ chút phân sao, không làm ra chuyện lớn gì đâu."
Lúc này Điền Phong vừa lúc tỉnh lại từ cơn hôn mê, cơn đau kịch liệt dưới đũng quần kích thích lão ta run bắn người.
Kết quả lại đúng lúc nghe thấy chuyện Tiêu Trần nói muốn đút phân.
Đáng thương cho Điền Phong, chớp mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Trần cười hì hì đi tới nhà dân, thời khắc này dường như Tiêu Trần lại quay lại trạng thái cà lơ phất phơ kia.
Như vậy khiến mấy cô yên tâm hơn không ít, dù sao một Tiêu Trần người đầy bạo ngược thực sự quá dọa người.
"Đồng hương, mở cửa đi nào, xã khu đưa ấm áp."
"Cộc cộc cộc."
Nhìn cánh cửa đóng lại cẩn thận, Tiêu Trần đi tới đập loạn một hồi.
"Đồng hương, đừng sợ, người một nhà cả!"
"Đồng hương, nếu không mở cửa, tôi sẽ phá cửa vào đấy nhé!"
"Tên ngốc đâu, lên."
Tiêu Trần vung tay lên, Tu Xà tự giác làm bao cát, đầu như trâu đực húc lên cửa.
Cánh cửa đáng thưởng, kể cả hàng rào đều bị đại hán cao ba mét húng bay đi.
"Tiên sư tha mạng!"
Người cả nhà khóc than vọt ra, thoáng cái quỳ trong sân, không ngừng dập đầu.
Một cô gái nhỏ bện tóc nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt tò mò.
"Đồ Đồ, mau quỳ xuống."
Một lão đầu nhìn giống ông nội của cô bé kéo nó, lại không ngừng bồi tội với Tiêu Trần.
"Ai ya, đồng hương à, tôi cũng đâu phải người tốt gì đâu, căng thẳng như vậy là gì?"
"WC nhà mấy người ở đâu? Cho tôi mượn coi."
Tiêu Trần kéo hai con "chó chết", cười híp mắt nhìn cả nhà này.
Lão đầu chỉ vào một căn phòng, run run rẩy rẩy nói: "Tiên sư WC ở nơi này, xin hãy dùng từ từ."
"Mẹ nó, sao nghe là lạ vậy cà?" Tiêu Trần nói thầm, nhảy tới nhéo khuôn mặt béo múp của con bé.
"Này nhóc, cũng tinh quái đấy nhỉ."
Nói rồi móc quả nhỏ màu lửa đỏ trong hồ lô ra nhét vào tay con bé.
Con bé tò mò nhìn Tiêu Trần, rụt rè nói: "Tiểu ca ca, anh xinh đẹp thật ấy."
Mặt Tiêu Trần đầy vạch đen: "Cái con bé này, anh đây là đẹp trai hiểu không?"
"Dạ!" Con bé ngờ nghệch nhìn Tiêu Trần.
"Nếu quả này có thể giúp em khai khiếu, thì là tạo hóa em có được."
Tiêu Trần cười với con bé, kéo hai người tới WC phía sau.

Bình Luận

0 Thảo luận