Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1732: Ăn thịt uống rượu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Thì ra tiểu nha đầu này chăm chú nhìn chằm chằm Lưu Tô Minh Nguyệt, mắt đầy những sao nhỏ.
Hiện tại Lưu Tô Minh Nguyệt đã có kích cỡ gần bằng con mèo nhỏ, bởi vì quá tham ăn, trên mặt béo ị toàn là thịt, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Tiểu cô nương không có sức chống cự đối với cô bé đáng yêu như vậy, cũng đúng là bình thường.
Tiêu Trần bắt Lưu Tô Minh Nguyệt ra ngoài, đặt lên đỉnh đầu của mình, cười nói: "Nếu như cô nói cho tôi biết, ai là chủ nhân ở Liên Hoa Động Thiên, tôi để cô ôm con nhóc một cái thế nào."
"Tốt, tốt!" Tiểu tỳ nữ cao hứng suýt chút nữa nhảy lên.
Nói xong lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, lập tức mất mặt: "Cậu nghĩ hay lắm."
Tiêu Trần lắc đầu, đứng dậy đi tới bên cạnh cái bàn, cầm lấy một miếng thịt bò kho, đưa cho Lưu Tô Minh Nguyệt ở trên đỉnh đầu.
Lưu Tô Minh Nguyệt suýt chút nữa bật cười, cầm thịt bò nhai từng miếng lớn.
Tiêu Trần lại cầm bầu rượu bên tay phu nhân, vừa đổ vào bát vừa nói với tiểu tỳ nữ: "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, trước khi sự kiên nhẫn của tôi biến mất hết, tiểu nha đầu sang cô tốt nhất mau msu cút đi."
"Ồ!"
Tiểu tỳ nữ vô ý thức ồ một tiếng, đột nhiên cảm thấy không đúng, bản thân tiến tới nơi đây rốt cuộc là để làm gì?
Tiểu tỳ nữ "tàn bạo" nói: "Xem ra cậu là người rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt, tôi chính là Thần Nhất Cảnh đấy, cậu đừng có ép tôi ra tay."
"Cậu... cậu chỉ cần gật đầu, thành thật đứng ở vị trí thứ bảy, tôi sẽ lập tức đi ngay." Tiểu tỳ nữ lại rất kinh sợ nói thêm một câu.
Tiêu Trần không thèm để ý đến cô ta, cầm chén rượu đưa tới bên miệng Lưu Tô Minh Nguyêt, cười đểu nói: "Ăn thịt làm sao có thể không uống rượu, tới một ngụm."
Cái mũi nhỏ dễ thương của Lưu Tô Minh Nguyệt giật giật, nghe mùi này có vẻ cay, vẻ mặt hoài nghi nhìn Tiêu Trần.
"Hừ hừ, tên đại bại hoại anh có phải muốn gạt em hay không."
Tuy là trong lòng có chút cảnh giác, thế nhưng Lưu Tô Minh Nguyệt đúng là tham ăn đến ngay cả bùn cũng muốn đi nếm thử là mùi vị gì.
Nhìn chén trong tay Tiêu Trần, Lưu Tô Minh Nguyệt bất tri bất giác lại chảy nước bọt.
"Anh là hạng người như vậy sao?" Tiêu Trần vỗ ngực, bộ dạng ông đây là người tốt.
"Hừ!" Tuy là lời nói của Tiêu Trần ngay cả dấu chấm câu Lưu Tô Minh Nguyệt đều không tin, thế nhưng vẫn muốn nếm thử.
"Một ngụm, một ngụm!" Lưu Tô Minh Nguyệt ăn xong thịt bò trong tay, vẫy cánh nhỏ duỗi đầu vào trong chén.
Tiêu Trần cười xấu xa: "Thứ này, lúc uống nhất định phải ngừng thở, sau đó ực một ngụm lớn xuống luôn."
"Thật sao?" Lưu Tô Minh Nguyệt hoài nghi nhìn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghiêm mặt, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu lừa dối: "Vật này chỉ có trên trời, nhân gian khó có được vài lần thấy. Một ngụm dũng khí tăng gấp bội, hai ngụm hàng trí đả kích, ba ngụm thiên hạ ta có."
Nhóc mơ hồ Lưu Tô Minh Nguyệt nghe mà sáng mắt lên, cũng chẳng quản cái gì là hàng trí đả kích nữa.
"Ừng ực."
Lưu Tô Minh Nguyệt dựa theo lời Tiêu Trần nói, ngừng thở, ực một hớp lớn.
Tiểu tỳ nữ nbên cạnh hìn không nói nên lời, "Người này quả nhiên không phải là người tốt gì, thế mà lại lừa gạt cô bé dễ thương như thế uống rượu."
"Ô oa."
Một ngụm rượu mạnh xuống bụng, Lưu Tô Minh Nguyệt chỉ cảm thấy có một con rồng lửa, từ miệng phun thẳng tới dạ dày.
Cô bé bị cay trong nháy mắt bắt đầu gào khóc.
"Oa oa oa."
Lưu Tô Minh Nguyệt quạt cánh nhỏ, loạng chà loạng choạng bắt đầu bay lượn trên không trung.
"Ô ô em đánh anh này!" Mặt Lưu Tô Minh Nguyệt đỏ giống như cái mông con khỉ, duỗi đôi chân nhỏ, bay đạp lên trên mặt của Tiêu Trần.
"Dừng." Tiêu Trần nghiêm túc cầm cái bát, lại bắt đầu lừa dối: "Em mới uống một ngụm, đương nhiên không cảm giác được chỗ tốt của vật này, anh không phải mới nói rồi sao, ba ngụm, ba ngụm rồi mới có thể cảm nhận được niềm vui của việc có được thiên hạ."
Lưu Tô Minh Nguyệt lập tức ngừng lại, vừa lau nước mắt, vừa hoài nghi nhìn Tiêu Trần.
"Có phải bây giờ em cảm giác đầu chóng mặt, rất thoải mái không." Tiêu Trần cười đểu hỏi.
"Ừm." Lưu Tô Minh Nguyệt sờ sờ mặt mình, gật đầu.
Tiêu Trần cầm chén đưa tới bên miệng Lưu Tô Minh Nguyệt: "Vậy thì đúng rồi, uống thêm hai ngụm, em sẽ nhanh vui hơn."
"Thật hả?" Lưu Tô Minh Nguyệt nói, lúc này đã có chút lâng lâng.
Tiêu Trần chắc chắn giơ lên ba ngón tay: "Anh sẽ lừa em sao? Nếu anh dối gạt em trời đánh ngũ lôi!"
Đây hoàn toàn chính là một lời nói dối, một Đại Đế như hắn còn sợ thiên lôi đánh xuống sao, đó mới là thật có quỷ.
"Đừng uống, hắn lừa..." Tiểu tỳ nữ không nhìn nổi, đi ra định ngăn cản.
Kết quả lời còn chưa nói hết, cũng cảm giác cái mông tê rần, tiếp theo cả người bay lên trời, bay về phương xa giống như sao băng.
"Lắm chuyện." Tiêu Trần thu chân về, vẻ mặt "hiền lành" nhìn Lưu Tô Minh Nguyệt.

Bình Luận

0 Thảo luận