Bọn họ rời đi, cũng chưa được bao lâu, sao lại biến thành dạng này chứ.
Hơn nữa những người này, cảnh giới thấp nhất cũng nên là cảnh giới Yên Diệt.
Có sao nói vậy, những người này có đủ thực lực để đi lại trong hư không.
Điều đó chứng tỏ bọn họ là nhóm tu sĩ hàng đầu của Nhân tộc, đồng thời bọn họ cũng là trụ cột trung thành của toàn bộ Nhân tộc.
Nhưng lực lượng mạnh mẽ như vậy, gặp phải chuyện gì mà lại bị giết hoa rơi nước chảy chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Người chạy phía trước là Trương Đại Pháo.
Toàn thân hắn ta đầy vết thương, trên lưng cõng một kẻ đã chết.
Nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Trần ma tính, nước mắt của Trương Đại Pháo chợt trào ra.
Trương Đại Pháo điên cuồng rống lên: "Đại Đế, Đại Đế, tới rồi, tới rồi, Xích Triều tới rồi."
"Rít rít rít..."
Lúc này, trong hư không vô tận vang lên những âm thanh rít rít chằng chịt.
Dường như có vô số côn trùng, tập hợp lại với nhau.
Những âm thành này truyền đến từ bốn phương tám hướng, rõ ràng là toàn bộ khu vực xung quanh Đại Bạo diễm có lẽ đã bị bao vây bởi lũ côn trùng.
Phạm vi của Đại Bạo diễm này không thể đo lường được.
Đại quân côn trùng có thể bao vây quanh Đại Bạo diễm, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu người ta tê rần.
Vào lúc này, càng nhiều người tụ tập tới từ mọi hướng.
Bọn họ đều là những người đã rời khỏi đây lúc trước.
Chỉ trong chốc lát, có không dưới một ngàn người vây quanh Tiêu Trần ma tính.
Tất cả họ đều đã chết hoặc bị thương, trông vô cùng thê thảm.
Ngay cả hai Ngụy Đế là Huyết Dực và Sơ Nhất, trên người đều có thương tích, nhưng lại không thấy thân ảnh Thương Long đâu cả.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, tất cả đều xụi lơ xung quanh Tiêu Trần ma tính, trông như sợ bể mật.
Tiêu Trần nhân tính nhìn về phía xa xa, đột nhiên phát hiện trong hư không cực xa xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.
Với sự xuất hiện của dấu chấm đầu tiên, sau đó là dấu chấm thứ hai, thứ ba, ... vô số.
Vô số chấm đỏ bắt đầu kết nối chằng chịt tạo thành một biển đỏ, cực kỳ đồ sộ.
Vùng biển đỏ này giống như một lưỡi dao kéo ranh giới giữa biển và trời, đâm vào mãnh liệt và đồ sộ.
Đây là nguồn gốc của cái tên Xích Triều.
Và những chấm nhỏ màu đỏ này cũng không phải là thủy triều gì cả.
Chúng đều sợ ánh mắt của những sinh vật này cuốn hút.
Vô số các loại sinh vật kỳ quái, đạp trên hư không, lao như bay tới.
Mang theo nước bọt tanh hôi, trong đôi mắt đỏ thẫm không có gì ngoài sự hủy diệt.
Đây giống như cảnh tượng ngày tận thế, khiến mọi người khiếp sợ, mặt xám như tro.
"Tiêu rồi, tiêu hết rồi, đó không phải là Trùng vương của Thiên Càng tinh hà đấy ư, tại sao nó lại đến đây?"
Có người nhìn về phía xa, một con côn trùng to như một ngôi sao, kêu lên trong tuyệt vọng.
Một cô gái đáng yêu, kéo chặt nam tử bên cạnh mình.
"Tần Nhị, huynh nhìn xem, đó có phải là Thú vương đã tấn công Xuân Thu đại thế giới của chúng ta hay không?"
Cô gái chỉ vào một con khỉ đột ba đầu giống như mặt trời chói chang, run giọng hỏi.
Sắc mặt Tần Nhị vô cùng khó coi, nhìn vết sẹo khủng bố trên ngực con khỉ đột, nhẹ gật đầu.
Vết thương đó là do Tần Hoàng dùng Khổng Tước Thiên Bình đánh.
Mà Phá Giới Chi Khí của Xuân Thu đại thế giới - Khổng Tước Thiên bình cũng bị hư hại trong trận chiến với vị Thú vương này.
"Không phải chúng đang ở Xuân Thu tinh hà à? Sao đột nhiên lại tới đây?"
Cô gái siết chặt tay của nam tử, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Đó là Trùng vương Huyết Vân tinh hà, tại sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"
"Đó là Thú vương Bạch Xuyên ngân hà."
Những tiếng kêu tuyệt vọng như vậy vang lên không ngớt.
Bất kỳ Trùng vương hay Thú vương ở đây đều cần một đại thế giới hoặc một mảnh tinh hà mới có thể chống lại được.
Bây giờ những sinh vật khủng bố này, giờ phút này lại đang tụ tập lại với nhau, chơi cái đéo gì được.
Chơi cái rắm ấy! Duỗi dài cổ ra, chuẩn bị lần lượt bị làm thịt đi!
Trương Đại Pháo nhìn Tiêu Trần ma tính thờ ơ, đột nhiên quỳ xuống.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Trương Đại Pháo ba tiếng dập đầu nặng nề vào hư không vang lên.
Lực lượng khổng lồ trực tiếp đập vỡ hư không thành từng mảnh.
Đầu Trương Đại Pháo bê bết máu, lẩm bẩm nói: "Đại Đế, van cầu ngài, van cầu ngài ngài, ra tay trấn áp lũ côn trùng này!"
Mọi người như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tất cả đều nhìn Tiêu Trần ma tính.
"Vô dụng, lần này ngay cả Đại Đế cũng khó có thể thoát khỏi một kiếp."
Một số người cực kỳ bi quan kêu lên trong tuyệt vọng.
"Nhiều Trùng vương, Thú vương tụ tập lại như vậy, chúng ta chỉ có thể chờ chết."
Nhìn Xích Triều đang điên cuồng gào thét tới gần, cảm xúc tuyệt vọng lan tràn khắp tất cả mọi người.
"Nhiều Trùng vương và Thú vương đến thế, căn bản không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được, cho dù là Đại Đế, chỉ sợ cũng không có tác dụng."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận