"Không phải là không có khả năng, kẻ thù nhìn thấy trong hình ảnh chỉ có một bàn tay to, hoàn toàn không thể xác định đó là sinh linh của dị vực được."
"Làm sao họ đến được đây? Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc thì cái gì được chôn trong ngôi mộ Ma Khôi chứ?"
Trong đầu Tiêu Trần đầy dấu chấm hỏi.
Thế nhưng, điều khiến Tiêu Trần ngạc nhiên hơn cả đã xảy ra, một cô gái trẻ trong bộ quần áo trắng bồng bềnh đột nhiên bước ra khỏi không gian ảm đạm.
Cô gái vô cùng thanh tú, nhưng trên lưng lại cõng một cái trống trận còn lớn hơn cơ thể của mình rất nhiều.
Tiêu Trần mí mắt nhảy lên, cô gái này không phải là người thừa kế y bát của Vô Bì lão nhân sao?
Cô gái này cũng xuất hiện khi chính mình đang chiến đấu chống lại đại thế giới khác.
Thế nhưng, không phải cô ta ở Địa Cầu ấy ư? Sao cô ta lại đến dị vực? Với lại cô ta đến đây như thế nào?
Ngay sau khi cô gái xuất hiện, vô số đại quân bộ xương chỉnh tề nhìn về phía bầu trời, khoảnh khắc này tất cả thanh âm đều biến mất.
Bọn họ dường như đang chờ đợi cô gái gõ vang cái trống trận đó.
Khuôn mặt thanh tú của cô gái trẻ giờ phút này đầy vẻ trang nghiêm không hợp với lứa tuổi, cô ta đặt chiếc trống chiến làm bằng da người sau lưng xuống.
Nhìn đại quân bộ xương vô tận trên mặt đất, cô gái bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.
Cô gái không tham gia vào trận đại chiến thảm thiết kia, cô ta không thể đồng cảm với những tiền bối đã chết trong trận chiến này yêu quê hương của họ đến nhường nào.
Nhưng giờ đây, cô ta đã kế thừa di chí của lão nhân, đi đến thế giới này để đánh vang một hồi trống trận cuối cùng cho những tiền bối không cam lòng này.
Có lẽ từ lần này về sau, cô ta mới có đủ tư cách để đồng cảm rồi.
"Bùm!"
Cô gái nhẹ nhàng gõ vang trống trận, thanh âm nghiêm túc thê lương tạo thành những gợn sóng lăn tăn lan ra, trong chốc lát vang vọng khắp đất trời.
"Tu tu tu..."
Cùng với tiếng trống trận, giữa đất trời, tiếng kèn làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào tiến công lại lần nữa vang lên.
"Giết, giết, giết."
Đại quân bộ xương vốn không có linh hồn, không có ý thức giờ phút này lại trăm miệng một lời đồng thanh hét lên thanh âm chấn động trời đất.
Có lẽ đây là số hiệu được khắc vào tận trong xương cốt.
Tiếng trống trận lại vang lên, thanh âm không ngừng nghỉ, nhịp trống dồn dập, giống như giông bão nơi chiến trường đã gột rửa trái tim rực lửa của tất cả chiến sĩ.
Tiếng trống réo rắt, bao trùm toàn bộ đại quân, khoác lên người bọn họ một lớp áo giáp trong suốt.
Đại quân bộ xương bắt đầu di chuyển, bọn họ làm việc nghĩa không được chùn bước lao thẳng về phía phương xa, lao đến phần mộ cực lớn như ẩn như hiện.
Đây sẽ là trận chiến cuối cùng của bọn họ và cũng là trận chiến của vinh quang.
...
Điều buồn cười là Tiêu Trần đang trốn dưới mặt đất, suýt chút nữa đã bị đại quân giẫm thành bánh thịt.
"Phụt, phụt, phụt..."
Sau khi đại quân đi qua, Tiêu Trần bò ra với cái miệng đầy bùn đất, nhìn cô gái đang đánh trống trận trên trời, Tiêu Trần không ngừng vẫy tay.
Thế nhưng, sự chú ý của cô gái hoàn toàn không ở đây, cô ta đang hết sức tập trung đánh trống.
Tiêu Trần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể bay lên được, nhìn thấy đại quân chuẩn bị rời đi, Tiêu Trần cắn răng dứt khoát đi theo.
"Anh giai, cho đi ké với." Trên đường đi, Tiêu Trần gặp một bộ xương không biết khi còn sống là cái giống gì, bộ dạng chạy rất nhanh.
Tiêu Trần cũng không quan tâm đến việc người khác có đồng ý hay không đã cưỡi trên cổ người ta.
"Bạn bè, chúng ta đều là bạn bè mà." Tiêu Trần vẫy vẫy cái xương bắp chân trong tay, hăng hái rống lên với mộ Ma Khôi: "Xông lên, chơi chết mẹ mày luôn."
"Grào..."
Bộ xương đang bị cưỡi không biết có cảm nhận được khí tức của Tiêu Trần hay không, nhưng không ném tên này xuống.
Bộ xương chở theo Tiêu Trần, vung đôi chân to, lao thẳng về phía mộ Ma Khôi phía xa.
Có vật để cưỡi tốt quá trời. Khoảng cách ngày xưa không thể chạm tới bây giờ vậy mà lại chỉ cần một nén hương là đã đến rồi.
Cưỡi một bộ xương, đứng trên đỉnh núi, nhìn hình ảnh phía dưới lại khiến Tiêu Trần không tài nào vui nổi.
Phía dưới vô số đại quân xương khô điên cuồng tấn công nhưng lại có thể chỉ là một bao đất nhỏ màu trắng, nếu như không nhìn kỹ, rất có thể sẽ bỏ qua.
"Đây chính là mộ ma khôi?" Tiêu Trần có chút ngỡ ngàng, lúc trước nhìn thấy, bãi tha ma to lớn xuất hiện tiếp giáp với thiên địa kia lẽ nào chỉ là ảo giác?
Mặc dù chỉ là một bao đất nhỏ, thế nhưng nó không ảnh hưởng tới khí tức rợn cả tóc gáy tỏa ra ở nơi đây.
Hơn nữa khi đại quân xương khô tấn công bao đất nhỏ, lúc đang đến gần bao đất nhỏ, tất cả lại có thể biến mất chẳng biết tại sao.
"Bao đất nhỏ này lẽ nào chỉ là ảo giác, phía dưới còn có một thế giới khác."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận