Thực ra Tiêu Trần nói như vậy cũng là do không có lửa thì sao có khói.
Theo Tiêu Trần xem khi lão thái bà tiếp xúc với vài vãn bối, kỳ thực có thể thấy được chút ít.
Những cô gái kia biểu hiện ra giống như rất thích lão thái bà này, nhưng từ cách xử sự, kỳ thực nội tâm lại rất sợ hãi lão thái bà này.
Đặc biệt là thái độ của lão thái bà đối với Phong Nguyệt càng khiến người ta đáng nghiền ngẫm.
Không thể nói là thiên phú Phong Nguyệt không tốt, nhưng thực lực cảnh giới lại kém muốn chết.
Coi như không để cho Phong Nguyệt tu hành công pháp của gia tộc, tùy tiện dùng công pháp gì đó của các phái, lại để ý thêm một chút, tuyệt đối không chỉ ở thực lực hiện tại.
Nói cách khác căn bản bà ta không có ý bồi dưỡng Phong Nguyệt, có thể bà ta chỉ là dùng Phong Nguyệt để kích thích vãn bối nhà mình mà thôi.
Lão thái bà này là một người cực kỳ ích kỷ, tuổi Phong Nguyệt vẫn còn trẻ như vậy, với thủ đoạn của Vô Chỉ Cảnh, chỉ cần dẫn đạo thật tốt về sau tuyệt đối sẽ khăng khăng trung thành với nhà họ Nhan, không cần phải trực tiếp dây dưa thời gian tu hành của người ta.
Tuy những điều này đều là do Tiêu Trần nhìn ra được từ một ít chi tiết rất nhỏ, có thể đoán không đúng, nhưng mà lại nên có tâm phòng bị người ta.
Hơn nữa hiện tại Tiêu Trần lại nhìn công pháp của nhà bà ta, khi hoàn thành sửa chữa, công pháp sẽ gần như hoàn mỹ.
Mặc dù nội tâm và biểu hiện ra của lão thái bà này ôn cùng thiện lương giống nhau.
Nhưng Tiêu Trần cũng không dám hứa chắc, tâm lý lão thái bà có thể xảy ra biến hóa gì lúc công pháp đã đổi xong hay không.
Đối với nhân tính, Tiêu Trần cũng không dám đánh cược, có thể đây là chuyện duy nhất mà Tiêu Trần không dám làm.
Tiêu Trần quay đầu nhìn lão thái bà, phát hiện bà ta đang tập trung tinh thần chú ý đến bên cạnh mình.
Con mắt Tiêu Trần hơi nheo lại, nếu như lão thái bà có mang ác ý, có thể cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị nghe trộm toàn bộ rồi cũng không chừng.
Trương Đại Pháo mở miệng, mới vừa muốn nói chuyện, Tiêu Trần nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Trần lấy ra một cái bút lông ngắn màu vàng, viết vài chữ trên lòng bàn tay.
"Có pháp bảo không gian gì không?"
Trương Đại Pháo là luyện khí sư, tuyệt đối sẽ không thiếu đồ bảo mệnh trên người.
Trương Đại Pháo nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Trần yên tâm không ít, có thủ đoạn bảo toàn tính mạng của luyện khí sư, chỉ cần không phải bị đột nhiên đánh lén, mà là chuẩn bị xong trước đó, thì dù là Vô Chỉ Cảnh chỉ sợ cũng không làm gì được.
"Đi ra bên ngoài chờ tôi, thuận tiện đánh tinh thần lạc ấn lên người tôi." Tiêu Trần viết xong liền thu bút vào.
Trương Đại Pháo gật đầu, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Trần, vẻ mặt không ngừng nói: "Công tử, tôi đi trước, lúc lên thuyền chúng ta sẽ gặp lại."
Tiêu Trần gật đầu, kỹ xảo của hàng này còn tạm được.
Trương Đại Pháo khóc sướt mướt rời đi, Tiêu Trần nhìn lòng bàn tay của mình có một phù ấn nhàn nhạt.
Đây chính là tinh thần lạc ấn mà Trương Đại Pháo để lại, cứ như vậy, Trương Đại Pháo sẽ tùy thời có thể cảm ứng được vị trí của Tiêu Trần.
Tiêu Trần ngồi ở bên ngoài một hồi, kết quả lại rước lấy một đội quan binh khoảng hai mươi người.
Những binh lính này đều có khí tức hung hãn, thế mà lại đều có thực lực trên tam cảnh, dẫn đầu lại còn là Thần Nhất Cảnh.
Xem ra thực lực Thiên Hoằng đế quốc còn mạnh hơn so với tưởng tượng của mình một ít.
"Ban ngày ban mặt hành hung, lại còn dám nghênh ngang ngồi ở chỗ này, coi rẻ vương pháp, tóm lại."
Một tên quan sai dẫn đầu, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị mà ra lệnh.
Tiêu Trần có chút mờ mịt, "Từ lúc nào mà mình lại phạm pháp rồi?"
"Ai ai ai, các người không nên xằng bậy, tôi sẽ đánh chết các người đó."
"Ha, vào đại lao rồi xem miệng mày có còn cứng như thế hay không." Kẻ dẫn đầu vung chiến đao, dẫn đầu vọt tới.
Đại năng chung quanh vui vẻ nhìn đám "Tiểu hài tử" này đánh lộn.
"Làm càn." Mắt thấy Tiêu Trần sắp bị mấy tên này đánh chết, cả người lão thái bà đột nhiên xuất hiện.
"Đại nhân." Vừa nhìn thấy lão thái bà, các quan sai hoảng sợ tóc gáy đứng chổng ngược lên, "Làm sao vị lão tổ này lại ở đây."
"Chuyện gì, gây chiến?" Lão thái bà nhíu mày hỏi.
"Là như thế này, nha đầu nhà họ Trương bị tiểu tử này đánh bị thương rất nặng." Quan sai cầm đầu cung kính nói.
Tiêu Trần bắt đầu vui vẻ chú ý mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác của lão thái bà.
Cái khác thì Tiêu Trần không được, nhưng thị lực thì thật đúng là không thể chê.
Tiêu Trần phát hiện biểu cảm trên mặt lão thái bà không có bất kỳ thay đổi nào, nhưng mũi nâng lên rất nhỏ cũng duỗi sang hai bên, đây là biểu hiện của chán ghét.
Tiếp theo mí mắt trên dưới giãn ra, ánh mắt cũng tập trung cao độ, cái này là tức giận.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận