Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 2001: Đoàn tụ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:09
Tiêu Trần lại ngẩng đầu cười: "Đây là một chuyện tốt, nhận thức được bản thân là loại tồn tại như thế nào, hiện tại là duy nhất có thể làm."
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc nhưng xa lạ của Tiêu Trần, Ngục Long đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
"Ơ, Anh Trần, đang tán tỉnh à? Khi nào anh có hai đứa bé, để các anh dạy dỗ một chút." Đúng lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên ở cửa.
Người đến đầu tiên lại là Hắc Phong, tên này nhìn Tiêu Trần, đôi mắt nhỏ đầy ánh sáng.
"Này, lợn chết tiệc, đã nhiều năm không gặp, miệng hôi thối vẫn không biết nói tiếng người à?"
"Anh Trần, anh đang nói gì vậy anh bạn, tôi có phải là con người không?"
Tiêu Trần cười rất vui vẻ, tiến lên và mang theo đuôi của Hắc Phong, vung nó như một cối xay gió lớn.
"Đau quá, đau quá!" Tiếng Hắc Phong gào thét vang lên trong phòng.
"La la la Lão lưu manh!" Vừa mới vui sướng ném đi, Tiêu Trần thần tính xuất hiện ở cửa, trong tay có một bó hoa núi.
Vốn dĩ Tiêu Trần thần tính nên là người đến đầu tiên, nhưng đi được nửa đường, cô cảm thấy mình nên chuẩn bị một số quà cho lão lưu manh, vì vậy cô bé dễ thương lên núi hái một ít hoa dại.
Nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu kia, Tiêu Trần suýt nữa chảy máu mũ, đã nhiều năm như vậy rồi, sao đứa cháu trai này vẫn không biến về trở lại, đây là làm con gái đến nghiện rồi sao?
Dừng lại cối xay gió lớn, hắn ném Hắc Phong ra, sau đó Tiêu Trần đi lên ôm lấy tiểu khả ái.
"Đến đây, chú sẽ kiểm tra cơ thể của con." Tiêu Trần cười nói.
"Thật là khó chịu." Tiêu Trần thần tính trợn mắt ngoác mồm, đưa hoa dại trong tay cho Tiêu Trần: "Tặng cho cậu."
"Cô đang vũ nhục tôi." Nhìn những bông hoa dại nhỏ màu trắng, đầu Tiêu Trần đầy những vạch đen.
"Hì hì"Tiêu Trần thần tính vui vẻ cười cười, sau đó duỗi ra bàn tay nhỏ bé, ra hiệu Tiêu Trần hoàn lễ.
"Phốc!" Tiêu Trần phun đờm vào trong tay, sau đó vỗ vào lòng bàn tay Tiêu Trần thần tính.
"Hu hu" Nhìn nước miếng trong lòng bàn tay, Tiêu Trần thần tính kinh tởm khóc tại chỗ: "Hu hu tôi liều mạng với cậu, tôi muốn đập đầu chó của cậu."
Tiêu Trần thần tính xông tới, giơ nắm đấm nhỏ bé lên, chỉ là bị Tiêu Trần túm lấy cổ lôi đi trong phòng một vòng.
"Ơ, Tiểu Tuyết Tuyết, phát dục không được tốt lắm. Để ca ca dạy em bí quyết nâng ngực."
Độc Cô Tuyết xuất hiện ở cửa, lặng lẽ quan sát, nhưng kết quả một câu của Tiêu Trần gần như không phá vỡ sự phòng thủ của Độc Cô Tuyết.
Độc Cô Tuyết nhìn ngực có chút buồn bực, tuổi còn nhỏ đã có "sân bay", nhưng cũng không có người hâm mộ.
Miệng của anh Trần vẫn độc và hôi như mọi khi.
Một đám khói bay tới, đập qua cánh cửa, một bóng người lao thẳng vào vòng tay của Tiêu Trần.
"Ba"
Cẩu Đản ôm eo Tiêu Trần, hét lên một cách ngọt ngào.
Tiêu Trần buông Thần côn ra, cẩn thận đánh giá Cẩu Đản, cuối cùng hung hăng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩu Đản.
"Lớn rồi."
"Ừm" Cẩu Đản ngu ngốc gật đầu giống như vừa mới sinh ra, dáng điệu ngây ngô chân thành.
Chẳng mấy chốc ba đã bưng bát đĩa trở lại, nhìn Tiêu Trần nhẹ gật đầu, rồi đi vào bếp phụ giúp.
Tiêu Trần nhìn một phòng người thân cùng bạn thân, ánh mắt có chút nóng lên, có người hắn yêu nhất, cũng có người yêu hắn nhất.
Bất luận làm cái gì đều vô cùng đáng giá.
Một bữa ăn những hai tiếng đồng hồ mới xong, Tiêu Trần vẫn chưa thỏa mãn.
Sau bữa tối, Tiêu Trần ngồi trong sân, ăn trái cây do mẹ chuẩn bị, mọi người nói chuyện phiếm trên bãi cỏ.
Ăn xong miếng dưa hấu cuối cùng, Tiêu Trần hung hăng vỗ tay, chuẩn bị bắt tay vào làm.
"Thần côn, cậu lại đây cho tôi." Tiêu Trần hét lên về phía nhà bếp.
Vừa rồi thùng cơm này ăn vẫn chưa no, rốt cuộc trên bàn còn có một thùng cơm khác, một bàn không thể chứa nổi hai thùng cơm.
Thùng cơm hiện tại còn dính mì mẹ làm cho ăn!
"Sao, muốn đánh nhau!" Cầm một cái chậu lớn hơn đầu của chính mình, đang hút mì, Tiêu Trần thần tính tức giận xuất hiện trước mặt Tiêu Trần.
Đối với việc tên lưu manh không hoàn lễ, Tiêu Trần thần thánh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Nhìn thùng cơm này, mí mắt Tiêu Trần nhảy lên, trong lòng chỉ có thể an ủi chính mình, có thể ăn là may mắn.
"Này đừng nói ôi keo kiệt, bản thiếu gia hiện tại sẽ cho cậu một món quà lớn."
"Thật sao? !" hai mắt Tiêu Trần thần tính sáng lên, ba hai miếng ăn sạch mì liền nhảy đến bên cạnh Tiêu Trần.
"Tôi gạt cậu khi nào chưa?" Tiêu Trần vui vẻ lấy ra, phong ấn bóng đen có thể nuốt chửng con bọ nhỏ trong thức hải.
"Tôi đã biết, lão lưu manh cậu không thể hào phóng như vậy." Vừa nhìn thấy bóng đen, Tiêu Trần thần tính liền nhảy lên cao ba thước.
Cho tới giờ vẫn vô cùng chán ghét những thứ nhiễm bởi khí tức của Tiêu Trần ma tính.
"Hả?" Nhìn Thần côn đang nảy lên, Tiêu Trần trợn to hai mắt: "Nếu như cậu lại nhảy lên, tôi sẽ treo cậu lên cửa, sấy khô thành củ cải khô."
"Lêu lêu lêu cậu đến đâ!" Tiêu Trần thần tính làm mặt quỷ, chuẩn bị chạy đi.
"Nếu cậu giúp tôi giải quyết vấn đề này, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi, đi nơi nào thì tùy cậu quyết định." Nếu tên này thật sự muốn chạy, Tiêu Trần hiện tại có lẽ sẽ không bắt được.

Bình Luận

0 Thảo luận