Thanh đồng vương tọa đáp: "Tôi không biết, cô ấy nói đi tắm nắng, hẳn là đi hướng hàng rào."
"Cảm ơn." Văn Nhân Thiên Hạ gật đầu.
"Anh còn không đuổi theo, nhìn chằm chằm lão tử làm cái gì?" Thanh đồng vương tọa có chút bất mãn nói.
"Mượn một chỗ ngồi." Văn Nhân Thiên Hạ cười cười, có chút nịnh nọt.
"Anh xứng sao?" Thanh đồng vương tọa chế nhạo: "Hơn nữa vị trí đã đầy rồi."
Văn Nhân Thiên Hạ bị mắng, cũng không tức giận xoa xoa tay cười: "Còn không phải còn hai chỗ trống sao?"
"Một là cho nhân tính và hai là cho thần tính. Không có phần của anh, cút khỏi đây!" Thanh đồng vương tọa hoàn toàn không để cho hắn chút mắt mũi.
Văn Nhân Thiên Hạ tỏ vẻ không cam lòng: "Để lại một cái cho nhân tính tôi có thể hiểu được, nhưng thần tính thì quên đi, tiểu gia hỏa kia ccuxng sẽ không đánh nhau, chỉ biết chơi cả ngày, cho cậu ta là lãng phí!"
"Haha..." Thanh đồng vương tọa chế nhạo: "Tôi muốn, tôi chính là thích tiểu gia hỏa phấn nộn kia, có chuyện gì sao?"
"Anh..." Văn Nhân Thiên Hạ tức giận phẩy tay áo rời đi.
...
Nơi hàng rào.
Tiêu Trần ma tính đột nhiên mở mắt ra.
"Nhanh như vậy?" Tiêu Trần ma tính cau mày.
Tiêu Trần ma tính nhớ tới lão bà nói hàng rào phải ba năm mới có thể đột phá, mới qua hai năm, hàng rào đã sớm sụp đổ?
Quân đội của phe mình vẫn đang tập hợp trên địa cầu, chờ được truyền tống.
Bây giờ ở đây, chỉ có một số nhỏ quân đội chịu trách nhiệm triển khai và thu thập thông tin tình báo.
Nếu lúc này quân đội dị vực xông vào, mà phe của họ không thể ngăn cản ở hàng rào, thì tinh không này sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Vẻ mặt lãnh đạm của Tiêu Trần có chút lo lắng.
Nhìn Hồng Diệp, Tương Tư còn có Tiêu Mỹ Lệ đã xuất quan xung quanh mình, Tiêu Trần ma tính đã đưa ra quyết định.
"Đi nói với họ biết hàng rào đã bị phá."
Tiêu Trần ma tính đưa tay ra và quẹt nhẹ, một lưỡi kiếm màu đen chém vào khoảng không, ngăn cách Hồng Diệp, Tương Tư và Tiêu Mỹ Lệ.
"Công tử, một mình Tương Tư tỷ tỷ đi thông báo là được rồi." Nhìn thấy bản thân bị tách ra, Tương Tư còn chưa kịp phản ứng gì.
Lúc này, Tiêu Mỹ Lệ, cô gái nhỏ đã đi theo Tiêu Trần ma tính lâu nhất, đã hiểu Tiêu Trần ma tính sẽ làm gì.
Tiêu Mỹ Lệ bật khóc, muốn lao đến bên cạnh Tiêu Trần ma tính.
Nhưng Tiêu Mỹ Lệ vừa mới chạy ra ngoài vài bước, trong không gian ngăn cách, màn đao sáng bắn trở lại.
"Đợi... đợi... đợi ta... Đại Đế... ca... ca ca " Tiêu Mỹ Lệ khóc đến tê tâm liệt phế, không nói nên lời.
Nếu lúc trước Tiêu Mỹ Lệ khóc như thế này, thì Tiêu Trần ma tính thật sự sẽ dừng lại và đợi một lúc.
Nhưng hôm nay, không còn nữa.
Tiêu Trần ma tính nói với Yến Hồng Diệp tương đối bình tĩnh: "Cô là người hiểu chuyện nhất, đưa hai người trở về địa cầu, và đừng đi ra nữa."
Khóe miệng Yến Hồng Diệp bất giác run lên, cô mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
"Không nên vướng bận ở chỗ này." Tiêu Trần ma tính vẫy vẫy tay, ba nữ nhân đã bị một cỗ năng lượng quỷ dị cuốn đi.
Một trường đao màu trắng, theo ma khí, rơi vào lồng ngực của Tương Tư.
Cho đến lúc này, Tương Tư, người phản ứng chậm nửa nhịp với ý thức được, cũng oa oa bật khóc.
Trường đao đó là bản thể của cô, công tử cho tới bây giời vẫn chưa bao giờ sử dụng, nhưng cũng chưa bao giờ rời khỏi thân.
Bây giờ công tử không chỉ đưa các cô đi, mà còn cả đao cũng vậy.
"Hồng Diệp tỷ tỷ, chúng ta quay lại nhé, được không?" Tương Tư kéo áo của Yến Hồng Diệp, khẩn cầu trong nước mắt.
Tiêu Mỹ Lệ lau nước mắt, hung dữ uy hiếm: "Hu hu mụ la sát, nếu cô không quay lại, tôi sẽ hận cô cả đời."
Yến Hồng Diệp cắn môi, cả đời này cô chưa bao giờ làm trái ý Tiêu Trần ma tính.
Và Yến Hồng Diệp cũng hiểu rằng Tiêu Trần ma tính làm vậy là để bảo vệ họ.
Xuyên qua ma khí, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Trần ma tính khuất dần từ xa, Yến Hồng Diệp tràn đầy không muốn cùng bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Yến Hồng Diệp thu hết can đảm.
"Ngay khi thông báo cho họ, chúng ta sẽ trốn đi, nhớ đừng để bị phát hiện, đừng gây thêm phiền toái cho Đại Đế, biết không?"
Tương Tư và Tiêu Mỹ Lệ cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.
Họ chỉ muốn ở bên cạnh Tiêu Trần ma tính, cho dù họ còn sống hay đã chết.
Sau khi Tiêu Trần ma tính đuổi ba cô gái đi, hắn bắt đầu thu xếp.
"Tập hợp."
Tiêu Trần nhàn nhạt hô lên một tiếng về phía xa.
Ngay sau đó, mười chữ nhỏ xuất hiện từ mười tinh thần được kéo bởi Tiêu Trần ma tính, y y nha nha kêu len, chạy đến với vũ khí trong tay.
Chỉ trong hai năm, những tinh thần có thể hô ứng với Sang Giới Thập Tự, đã bị những tiểu tử này cải tạo hoàn toàn thay đổi.
Tinh thần tượng trưng cho lửa ban đầu là non xanh núi biếc cực kỳ dễ sinh sống, nhưng giờ nó đã trở thành biển lửa, và mọi thứ trên đó đều bị thiêu rụi không còn một mảnh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận