Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 510: Thả rồng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Trong nháy mắt vui vẻ: "Mỹ nữ, chạy vội vã như vậy, có phải là luyến tiếc tôi không!"
Người chạy tới chính là nữ cảnh sát thoát đi ban nãy, ngực nữ cảnh sát kịch liệt phập phồng, nhìn bộ ngực ngày càng đồ sộ.
"Có, có người nhà họ Ứng, rất nhiều." Nữ cảnh sát thở không ra hơi nói.
"Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ." Tiêu Trần kết thúc sưu hồn, phủi tay đứng dậy.
Nữ cảnh sát nhìn lão già trên mặt đất, sư phụ ngày xưa của mình.
"Ọe?"
Nữ cảnh sát đột nhiên nôn ra, bộ dạng bây giờ của lão già thực sự rất là đáng sợ.
Người từng bị sưu hồn, dáng dấp đúng là không dễ nhìn lắm.
"Ầm!"
Tiêu Trần giẫm nát đầu lão già, mà lúc này xung quanh một đám người đang bao vây lại, nhanh chóng tiếp cận.
Tiêu Trần đến lười nhìn mấy người đó, bắt đầu phân tích.
Nhìn từ tin tức sưu hồn, thời gian tồn tại của Tỏa Long Trận này hình như cực kỳ lâu đời, cụ thể thời đại nào cũng không rõ lắm.
Lão tổ nhà họ Ứng phát hiện ra chỗ này, thành lập trấn Long Hành tại đây, lấy số mệnh và lực lượng của con rồng này trợ giúp gia tộc lớn mạnh.
Càng có ý là, trấn Long Hành trong miệng trấn Đại Hà, kỳ thực là ở chỗ này.
Trấn Long Hành hẳn là một không gian kỳ dị, chồng lên trấn Đại Hà, nhưng lại không liên quan tới nhau.
Tiêu Trần suy nghĩ, vẫn là quyết định thả con rồng này ra.
Tiêu Trần và Long tộc có sâu xa, đặc biệt còn có mụ la sát Tổ Long này nữa.
Tuy rằng cả ngày kêu mụ la sát, mụ la sát, thế nhưng quan hệ giữa Tiêu Trần và Tổ Long lại vô cùng thân mật, đã từng còn thiếu chút nữa thôi là tiến tới với nhau.
Cho dù là tình nhang đèn với Long tộc, hay là ân tình của Tổ Long, Tiêu Trần đều hẳn là phải thả ra con rồng này.
Nếu như là một con ác long, thả ra làm thịt là xong.
Hạ quyết tâm, Tiêu Trần cầm cây gậy xương lớn, bắt đầu đập loạn quanh vòng tròn.
"Vù, vù."
Tiếng xé gió vang lên, từng vệt sáng chói mắt bắn về phía vị trí của Tiêu Trần.
"Dừng tay, dừng tay!" Tiếng rống tức giận vang lên.
Nơi mắt trái Tiêu Trần có hơi gió thổi qua, bỗng nhiên cuồng phong màu đen trống rỗng dựng lên.
Cuồng phong gào thét mang theo kinh khủng cương khí, gầm thét nhằm phía tới vây người.
Chỉ trong nháy mắt, người tới bao vây đều bị cuồng phong này cạo hết da thịt, biến thành từng đống xương trắng.
Một màn này khiến nữ cảnh sát bên người Tiêu Trần nhìn mà toàn thân lạnh lẽo, giết người lại còn dễ hơn giết một con kiến.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Tiêu Trần đập vỡ tất cả vòng tròn, đại địa dừng lại không ngừng rung động.
"Các đồng chí, chạy mau, động đất." Tiêu Trần căng giọng rống lên một tiếng, giọng nói trong nháy mắt truyền khắp trấn nhỏ.
Dân chúng trốn trong nhà nhào ra như ong vỡ tổ, chạy về phía bờ sông xa xa.
Lúc này từng khe lớn nứt ra trên mặt đất, sâu không thấy đáy.
"A!"
Nữ cảnh sát kêu hoảng sợ, thì ra là không ngờ rằng suýt chút nữa đã rơi xuống khe lớn bên dưới mặt đất.
Nữ cảnh sát tay mắt lanh lẹ kéo ống quần của Tiêu Trần, nhờ vậy mới không bị ngã thẳng xuống.
"Cứu, cứu mạng." Nhìn cái khe đen tuyền kia, nữ cảnh sát sợ đến sắp khóc.
"Cô mặc cup mấy, mau nói cho tôi biết, không thì tôi cởi quần đấy!" Tiêu Trần cố chấp hỏi nữ cảnh sát.
Hai mắt nữ cảnh sát đỏ bừng, giờ khắc này không hiểu sao lại nghĩ tới rất nhiều.
Mình có thân thế thê thảm là cô nhi, vốn dĩ tưởng sư phụ rất tốt, kết quả lại là một tên cặn bã.
Hiện tại, phía dưới là vực sâu vạn trượng, phía trên là một tiểu lưu manh.
Nhớ tới những chuyện này, nữ cảnh sát cảm thấy rất tủi thân, mở miệng oa oa khóc lớn lên, khóc đến vô cùng đau lòng.
Tiêu Trần lại giật mình, đưa tay kéo nữ cảnh sát lên.
"Giời ạ, không nói thì không nói, lại còn khóc nhè, mấy tuổi rồi."
Nữ cảnh sát bị kéo lên nắm chặt quần áo của Tiêu Trần, không chịu buông tay.
Vừa khóc vừa dùng quần áo của Tiêu Trần lau nước mắt nước mũi.
"Cô nương, đối nhân xử thế phải phúc hậu, cô cũng đừng lừa tôi đấy."
Thấy nữ cảnh sát khóc chảy nước mũi nước mắt, Tiêu Trần nghĩ có chút kỳ quái, không phải là đùa cô thôi sao, có đau lòng như vậy à?
"Dọa cô rồi à?" Thấy nữ cảnh sát khóc đến mất tiếng, Tiêu Trần không nhịn được, hỏi một câu.
Nữ cảnh sát lắc đầu, cũng không nói lời nào, chỉ luông khóc.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Theo vùng đất rạn nứt, lúc này xích lớn màu đen bắn ra từ dưới mặt đất.
Lần này thoáng cái bắn ra đến bảy cây, cộng thêm hai cây vừa rồi, tổng cộng chín cây xiềng xích, đều làm thành một vòng tròn.
Cả vùng không ngừng lay động, nhà dân cách đó không xa không ngừng sập xuống.
Tiêu Trần vung cây gậy xương đập những khóa sắt này.
Nữ cảnh sát nắm quần áo của Tiêu Trần, cứ đi theo sau lưng.
Thừa dịp Tiêu Trần đập khóa sắt, nữ cảnh sát lau nước mắt, tủi thân hỏi: "Anh nói xem mọi chuyện trong đời người đều cần định trước sao?"

Bình Luận

0 Thảo luận