Tiêu Trần cười, đột nhiên rút ra đoản đao sau lưng mình, thân hình biến mất tại chỗ.
Đại Lạt Ma ở trên không trung nhìn xung quanh.
"Cẩn thận, sau lưng sư huynh..."
Tiếng nhắc nhở còn chưa nói xong, Đại Lạt Ma cảm thấy cổ mình chợt lạnh.
Sau đó gã không dám tin ôm cổ, chỉ chớp mắt động mạch chủ đã bị cắt đứt.
Máu tươi tuôn ra như suối phun, số lượng nhiều đến có chút không bình thường.
Kinh khủng là, gã thế mà lại chưa kịp làm ra bất kỳ phòng bị nào, thậm chí ngay cả pháp khí hộ thân cũng chưa được phát động.
Đối với tu sĩ mà nói, động mạch chủ bị cắt đứt cũng không phải chuyện sẽ mất mạng.
Đại Lạt Ma lấy ra đan dược điên cuồng bỏ vào trong miệng.
Thế nhưng vết thương kia kiểu gì cũng không thể ngăn được, máu tươi điên cuồng phun ra ngoài, chỉ trong vòng mấy giây, máu trên người Đại Lạt Ma cứ như vậy chảy sạch hết.
Máu tươi phun ra tụ tập lại một chỗ trên không trung, hình thành nên một quả cầu máu.
"Yêu nghiệt, trả mạng cho sư huynh của bọn ta."
Một Đại Lạt Ma khác phóng về phía Tiêu Trần.
"Đại sư yêu tà như vậy nhất định trừ diệt, không thể nhân từ nương tay."
Lúc này cô gái kia căm hận nói bên tai Vô Văn đại sư.
Thật vất vả mới leo lên cành cao là thiếu gia của nhà họ Long, lại bị Tiêu Trần chôn vùi, cô ta có thể không tức sao?
Đoán chừng hiện tại cô ta là người hận Tiêu Trần nhất.
"Cũng được, lại có thể điều khiển máu tươi của người khác, thủ đoạn như vậy, mặc cho hắn trưởng thành tiếp, sợ rằng sẽ mang đến tai nạn cho thế gian."
Vẻ mặt Vô Văn đại sư "từ bi", cầm Hàng Ma Chử cắm vào trong đất.
"Đặt đồ đao xuống, lập tức thành Phật."
Một Kim Phật cực lớn bay lên sau lưng Vô Văn đại sư, tản ra phật quang vô lượng.
Tiêu Trần nhe răng cười nói: "Chờ tôi làm thịt mấy người rồi lại đặt đồ đao xuống, lập tức thành Phật, chẳng phải đẹp thay."
Tiêu Trần phất tay, quả cầu máu bên cạnh đột nhiên nổ tung,
Mưa máu đầy trời rơi xuống, người phía dưới, dù cho khởi động pháp bảo, ngăn chặn mưa máu.
Thế nhưng những huyết dịch này giống như là có sinh mệnh, không ngừng đánh thẳng vào hào quang do pháp bảo tản ra, hơn nữa bắt đầu phát ra tiếng rít chói tai.
Tiếng rít như ác quỷ kêu gào này chấn cho nhóm Lạt Ma bên dưới hoa mắt chóng mặt.
"Thủ đoạn yêu tà, hôm nay nhất định phải giết mày." Nhóm Lạt Ma bên dưới bị mưa máu này làm cho khó chịu, điên cuồng hét lên.
Tiêu Trần gỡ hồ lô trên cổ xuống, sau đó phóng lớn, ngồi lên trên nó, dù sao bây giờ chưa thể bay lên trời.
Tay trái Tiêu Trần ôm Độc Cô Tuyết, tay phải đặt ở trên đùi, gõ lên đầu gối của mình theo tiết tấu.
Dáng vẻ thong dong ấy, cực kỳ giống một người cha già mang con mình đi phơi nắng.
"Phật Tổ của ông có thể cứu ông không?" Tiêu Trần nhìn Đại Phật màu vàng cao tới trăm mét, híp mắt cười hỏi.
"A di đà phật, Phật có thể cứu bất luận kẻ nào trên thế gian." Vô Văn đại sư chắp tay.
"Ha, thú vị, chưa từng có một thứ gọi là Phật nào dám nói như vậy trước mặt tôi."
Tiêu Trần vỗ tay một cái.
"Huyết Bạo." Môi hơi mở, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
Máu tươi the thé vặn vẹo bỗng dưng bùng nổ, không có bất kì dấu hiệu nào.
Nổ đột nhiên như vậy, tới mãnh liệt như thế.
Màu sắc đỏ tươi cứ như vậy bùng nổ ra.
Hóa thành nhiều đóa hoa hồng sáng chói, nở rộ một cách thê lương lặng lẽ.
Bông hoa màu máu, chậm rãi nhuộm ra một biển hoa đẹp lạ thường.
Chúng nó như một con rắn đỏ uốn lượn, lắc lư bò theo bầu trời trắng xám.
Chậm rãi trườn về đầu lưỡi tử thần, uống cạn chất rượu đỏ ấm áp, từ từ thưởng thức tiếng kêu khóc cuối cùng của linh hồn tuyệt vọng.
Máu tươi của người sống cùng thịt nát của người chết dung hợp thành một thể, màu trắng toát xuất hiện trên bầu trời trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ yêu tuyệt diễm.
Mọi người chạy trốn ra xa thấy bầu trời bị nhuộm đỏ, bèn dừng lại, thưởng thức cảnh tưởng xinh đẹp mà tàn nhẫn này.
Hai đồng tử màu đen của Tiêu Trần trở nên thâm thúy, nhìn thẳng vào nó giống như sẽ rơi vào vực sâu.
Chẳng biết từ lúc nào, khóe miệng của Tiêu Trần đã hơi nhếch lên.
Tiêu Trần khẽ giật ngón tay, một dòng máu tươi bay tới từ phương xa, nhẹ nhàng quấn quanh ở trên ngón tay.
"Ông xem, Phật của ông không cứu được ông, cũng không cứu được bọn họ."
Tiêu Trần từ từ nhẹ nhàng hạ xuống, bay tới trước người Vô Văn đại sư còn sống.
Tuy rằng Kim Phật to lớn bị Huyết Bạo nổ mất nửa người.
Nhưng đây chung quy vẫn là đại thần thông của một vị Thần Nhất Cảnh, Vô Văn đại sư còn sống.
"Mi thật ra là yêu nghiệt nào." Nhìn Tiêu Trần dần dần khôi phục đồng tử đỏ ngòm bình thường, giọng chất vấn của Vô Văn đại sư có hơi run rẩy.
Tiêu Trần sửng sốt một chút, lập tức lại bật cười, lộ ra răng cương thi của mình.
"Tôi là một con cương thi nhỏ vui vẻ, cương thi nhỏ..." Tiêu Trần bắt đầu vặn véo múa rắn như bệnh tâm thần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận