Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 388: Cậu nên kiêu ngạo

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:06:44
'Phụt! '
Thiếu niên thật thà phun ra một ngụm máu lớn, mặt như giấy vàng.
Cậu ta sợ hãi nhìn Ngục Long, không biết mình đã làm sai điều gì.
Ngục Long hít thở sâu một hơi, áp chế lửa giận của mình một cách mạnh mẽ. Đôi mắt lạnh lẽo của cô chậm rãi nhìn xuống bọn học sinh ở dưới bục giảng.
Những học sinh bị đôi mắt của Ngục Long quét qua đều nổi da gà hết toàn thân. Họ đang ở giữa tháng mười mà cứ như bước vào trời đông giá rét tam cửu.
"Các trò là học sinh của Đại Đế, đó là vinh quang chí cao vô thượng nhất cả đời các trò!"
Ngục Long vừa nói, tay trên không trung vừa lật một cái, thiếu niên thật thà như bị một bàn tay vô hình trực tiếp ném bay đi.
Máu tươi điên cuồng liên tục phụt ra giữa không trung, đến mức trên người một số bạn học cũng đầy máu, nhưng không ai dám nhiều lời nửa chữ.
"Phanh!"
Thiếu niên thật thà bị nện mạnh xuống bàn của Chu Ma Tử, máu tươi văng lên đầy mặt Chu Ma Tử.
Là một trong những bạn bè chí cốt ít ỏi của thiếu niên thật thà, Chu Ma Tử thấy dáng vẻ thảm thiết của thiếu niên thì trong ánh mắt ngập tràn lửa giận. Thiếu niên thật thà kéo Chu Ma Tử đang bị kích thích lại, khẽ lắc đầu, trong ánh mắt cũng không oán hận, thậm chí còn ngập tràn cảm kích.
Dáng vẻ này của thiếu niên thật thà khiến cho Chu Ma Tử có phần hoang mang. Tên này cũng đâu có bị khuynh hướng thích ngược đãi đâu, sao đã bị đánh thành thế này rồi mà mặt còn vui vẻ vậy?
Ngục Long thấy dáng vẻ của thiếu niên thật thà thì hừ lạnh một tiếng, thu tay lại, đứng chắp tay.
Một ngạo khí xộc thẳng lên trời.
"Học trò của Đại Đế, đây là vinh quang bực nào, các trò có vốn đáng để kiêu ngạo, không được cúi đầu trước bấy kỳ ai, bao gồm cả tôi!"
Giọng nói lạnh lùng, trong trẻo của Ngục Long đâm thẳng vào trong lòng mỗi người.
"Tính cách tôi rất nhỏ nhen, nếu như về sau còn ai để tôi phát hiện ra các trò đã làm chuyện bại hoại thanh danh của Đại Để, thì người chết không chỉ riêng một mình cậu đâu!"
Giọng nói lạnh như băng này đâm cho mọi người như rơi vào hầm băng.
Thiếu niên thật thà chật vật bò lên, lau máu tươi trên miệng đi, cung kính bái một cái với Ngục Long.
"Học sinh nhớ kỹ."
Ngục Long gật đầu, nói với Thanh Y Hầu: "Dẫn cậu ta xuống dưới trị thương."
Thanh Y Hầu xoa xoa mồ hôi trán, căn bản không để ý giọng như mệnh lệnh của Ngục Long, cõng thiếu niên thật thà đi ra bên ngoài.
Thương thế này thật sự không nhẹ, xương khớp cũng bị gãy mất mấy cái.
Thiếu niên thật thà tựa vào trên vai Thanh Y Hầu lau nước mắt, không kìm được mà nhếch miệng cười ra thành tiếng.
Thanh Y Hầu hỏi: "Chuyện vai được giải quyết rồi à?"
Thiếu niên gật đầu lia lịa: "Không chỉ được giải quyết mà lão sư còn thăng cấp công pháp của em nữa."
Thanh Y Hầu hơi nghi hoặc: "Thăng cấp công pháp, đó là thao tác gì vậy? Chơi game à"
Thiếu niên thật thà suy nghĩ một chút rồi vẫn kể lại chuyện Hám Sơn Quyền một lần.
Thanh Y Hầu nghe xong cứ như bị sét đánh, thậm chí còn quên cả việc đi.
"Đây... đây là thật đấy à?"
"Thật, hơn nữa em còn cảm thảnh cô ấy là trong nóng ngoài lạnh. Chỉ cần không khiến cho cô ấy nổi giận, nhất định cô ấy sẽ tận lực dạy dỗ chúng em."
Thanh Y Hầu thở ra một hơi dài, lần này thật sự gặp được báu vật rồi.
"Thanh Y Hầu đại nhân, cả người em đều đau." Thiếu niên thật thà không nhịn được nhắc nhở một tiếng.
Thanh Y Hầu như tỉnh lại giữa cơn mộng vậy, cõng thiếu niên thật thà sải bước rời khỏi.
Trong phòng học, Ngục Long đứng chắp tay.
"Đại đế có một vị đệ tử ký danh, cô ấy chính là đứa bé kiêu ngạo nhất đời này."
"Cô ấy đã từng tử chiến không lùi, đã từng là kẻ địch của cả thế gian. Các trò không thể đạt đến điều mà cô ấy đã làm, nhưng tối thiểu không được khiến cho Đại Đế mất mặt!"
Ngục Long nói xong thì đưa tay phẩy nhẹ trước người một cái, một bức tranh xuất hiện đối diện trước mắt mọi người.
Một nữ tử mặc áp giáp màu trắng bạc đã tả tơi đứng bên trên đỉnh núi, dáng vẻ của người này cũng không tính là quá đẹp, thậm chí trên mặt cô ấy còn có một vết theo khủng khiếp. Vết thẹo này kéo thẳng từ mắt xuống tới mặt, làm cho nữ tử trông có phần dữ tợn.
Nữ tử vác trên vai một thanh đao đen còn dài hơn người cô ấy, tóc đen đón gió tung bay, một luồng khí thế ngạo nghễ đập vào mặt.
Mà xung quanh người nữ tử ngập tràn những kẻ đang lơ lửng trên không, ai ai cũng đằng đằng sát khí.
Biểu cảm của nữ tử vác đao đen đầy khinh thường, môi động mấy cái, dường như đang nói gì đó. Mặc dù cũng không hề có âm thanh truyền ra nhưng biểu cảm kiêu ngạo trên mặt cô ấy như muốn nói 'không gì là không thể'.
Nữ tử nói xong, một hồi đại chiến kinh thiên động địa cứ thế mà bùng nổ.
Đao khí thiên trượng hắc sắc và đủ loại hào quang ngũ sắc đập vào nhau, thiên địa cũng bị đánh cho rạn nứt.

Bình Luận

0 Thảo luận