"Há?" Lạc Lạc nghiêng đầu: "Địa Cầu ở đâu?"
Tiêu Trần vỗ trán, thực sự tức đến mức hồ đồ luôn vậy đó.
Sau khi Tiêu Trần nói tọa độ của Địa Cầu cho Lạc Lạc, chỉ tay về phía đám cu li đầy bui đất cách đó không xa nói: "Thả hết mọi người ra cho ta, còn nữa, Đại Đầu Giáo gì gì đó giải tán ngay cho ta, Đại Đầu Giáo, ta mẹ nó còn Nhĩ Đóa Giáo đây này!"
"Hê hê... Nghe theo lời sư phụ hết." Bây giờ đã tìm thấy Tiêu Trần, Lạc Lạc dĩ nhiên không cần phải làm khó những người lao động khổ sai kia nữa.
"Haizz!" Nhìn thấy đám giáo đồ Đại Đầu Giáo kia vô cùng thành kính quỳ rạp trên mặt đất, một suy nghĩ chợt lóe lên trong lòng Tiêu Trần: "Con gây hại nhiều đại thế giới như thế chắc chắn sẽ thu được không ít giáo đồ nhỉ?"
"Dạ đúng!" Lạc Lạc nói với vẻ mặt tự hào: "Giáo chúng của Đại Đầu Giáo trải rộng khắp hư không, số lượng có hơn mười triệu. Hơn nữa con chỉ thu nhận tinh anh, không nhận dưới Thần Đạo tam cảnh."
"Khụ khụ..." Tim Tiêu Trần nghe thấy thế hãi hùng khiếp vía, con bé này nếu không trở thành người đứng đầu tà giáo thì quả thật lãng phí tài năng rồi.
Tiêu Trần hít một hơi thật sâu, kìm nén xúc động muốn quất con bé này thêm mấy roi: "Ta có một nhiệm vụ cho con đây."
"Sư phụ, người cư việc phân phó, cái khác con không rành chớ giết người phóng hỏa con giỏi lắm đấy." Lạc Lạc vỗ ngực thề son sắt.
"Ta không bảo con đi giết người phóng hỏa, con đi tập hợp toàn bộ giáo chúng đưa đến Địa Cầu đi."
Hơn một chục triệu tu sĩ Thần Đạo tam cảnh quả thật là niềm vui bất ngờ.
Mặc dù số lượng không lớn nhưng thắng là nằm ở chất lượng, nếu được huấn luyện bài bản thì đó cũng là lực lượng không thể bỏ qua.
Tiêu Trần đưa cho Lạc Lạc chiến trận ngọc giản lấy được từ Mã Bạch Tàng: "Sao chép một bản, đến Địa Cầu để luyện binh thật tốt cho ông."
"Ồ woa" Lạc Lạc vẻ mặt kinh hỉ: "Sư phụ, người định chinh phục toàn bộ hư không ấy à, con chính là Đại tướng quân tiên phong của người."
"Con bớt lắm lời với ta đi, đợi đến lúc ta trở về sẽ kiểm tra kết quả luyện binh của con."
Tiêu Trần cất ngọc giản đi, nhìn "Triệu hoán toàn tập Vô Ưu Giới" không đáng tin cậy trong tay, vẻ mặt ghét bỏ trả lại cho Lạc Lạc.
Lạc Lạc lắc đầu: "Sư phụ, người giữ lấy đi, trong đó có rất nhiều thứ con đọc không hiểu, đặt ở chỗ con cũng lãng phí thôi."
"Được rồi!" Nhìn ánh mắt mong đợi của Lạc Lạc, Tiêu Trần không đành lòng từ chối đặt cuốn sách cổ vào trong ngực.
"Ta đi trước nhé, chuyện ta giao cho con nhớ mau chóng làm!"
Tiêu Trần thừa dịp Lạc Lạc còn chưa kịp lao đầu tới, ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Nhìn nơi Tiêu Trần biến mất, Lạc Lạc ngây người một lúc, thật lâu sau mới phục hồi thần lại.
Lạc Lạc sắp xếp tâm tình của mình lại, rồi tự hào nói với các giáo đồ: "Thấy không, vị vừa rồi chính là giáo chủ của Đại Đầu Giáo, Đại Đế duy nhất trong toàn bộ tinh không. Các ngươi thật có phúc, người tin Đại Đầu Giáo sẽ mãi mãi trường tồn."
"Giảo chủ thánh an, Lạc Lạc đại nhân vạn an." Khi một đám giáo đồ nghe tin này, suýt chút nữa vui đến phát khóc.
...
"Tôi không muốn đi vào, tôi phải đợi Tiêu Trần ca ca..."
Trước cánh cổng đá Mộ Rồng mở ra, Long Tiêm Tiêm hai tay giữ cánh cổng đá, trên mặt lộ rõ vẻ "hung ác".
"Đại chiến sắp xảy ra rồi. Cô là chủ nhân long tộc, không được tùy tiện làm bậy. Một chút bất cẩn sẽ kéo Long tộc vào chỗ vạn kiếp bất phục." Một giọng nói già nua vang lên.
Long Tiêm Tiêm phồng má thở phì phì nói: "Đúng vậy, cũng giống như đám lão già các ông chỉ lo cho chính mình thôi."
"Haizz." Giọng nói già nua thở dài: "Lần đại chiến này là thay đổi trước nay chưa từng có. Cho dù tộc chúng ta có tham gia thì cũng chỉ là một chiếc lá mỏng manh giữa dòng nước nước lũ cuồn cuộn, toàn tộc có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào."
"Vậy thì Long tộc các ông muốn không đếm xỉa đến, bo bo giữ lấy chính mình sao?" Bóng dáng Tiêu Trần xuất hiện trước mặt cửa đá, giọng điệu có chút ác liệt.
"Tiêu Trần ca ca, mau vào đi." Nhìn thấy Tiêu Trần, Long Tiêm Tiêm trong nháy mắt vui mừng.
"Không được." Tiêu Trần lắc đầu: "Nếu như lão già kia đã có thái độ này, cũng không cần phải nói nữa."
Lúc này, giọng nói già nua kia nói: "Long tộc có năng lực không đếm xỉa đến, tại sao phải tham chiến?"
"Không đếm xỉa đến?" Tiêu Trần cười nhạo một tiếng, mỉa mai nói: "Dựa vào Vũ Quang Bàn có thể xuyên qua thời không của các ông? Hay là dựa vào Mộ Rồng có thể ẩn nấp này?"
"Như vậy còn chưa đủ sao?" Giọng nói già nua không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào, giống như chuyện đang thảo luận không có liên quan gì đến ông ta cả.
Tiêu Trần trầm mặc một hồi, có lẽ là Lão Long nói đúng, Vũ Quang Bàn cộng với Mộ Rồng, có lẽ long tộc của bọn họ thật sự có năng lực không nếm xỉa đến.
Tất nhiên cũng chỉ là có lẽ mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận