Tiêu Trần nháy mắt, không gian đen như mực lúc này bắt đầu sáng lên.
Dị tử trong mắt bên phải xuất hiện hoa văn màu vàng, hoàn toàn khác với hoa văn màu đỏ quỷ dị của Mạc Ly lúc trước, hoa văn màu vàng này lộ ra một hơi thở của thần thánh.
Bất luận là hơi thở hay là hình dáng, đều đã xảy ra sự thay đổi to lớn.
"Hiện tại cậu là của tôi rồi, cậu đã có con mắt của tôi rồi đấy." Mạc Ly cười hì hì nói.
Tiêu Trần không có thời gian nói chuyện, nhìn về phía trước, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thành một dạng khác.
Trên đường nhỏ ngoằn ngoèo, số lượng lớn lá cây lung lay thơ hướng gió.
Da đầu Tiêu Trần sắp vỡ tung, "Mẹ nó đây là lá cây quỷ gì chứ, tất cả những thứ này đều là con nhện màu đen."
Không kịp suy nghĩ, Tiêu Trần trực tiếp kéo hai con nhện từ trên mặt mình xuống.
Con nhện màu đen kinh khủng này, thế mà lại có một nửa đã chui vào trong thịt của Tiêu Trần, nếu như trễ nữa, đoán chừng toàn bộ sẽ chui vào bên trong.
Nếu không phải là da mặt của Tiêu Trần siêu cấp dày, con nhện này chui nửa ngày cũng chỉ chui vào phân nửa.
Nếu mà đổi thành người khác, đoán chừng hai con nhện này đã tiến vào trong thân thể, ăn ngốn nghiến rồi.
Tiêu Trần vỗ ngực một cái, thứ quỷ dị thực sự, đều đã chui vào trong thịt, thế mà lại không có cảm giác gì.
Đồng thời Tiêu Trần cũng cảm ơn vì may mắn vì mắt của Mạc Ly đã giúp đỡ, dị tử này dường như có năng lực thấu phá chân thân.
Về phần vì sao Mạc Ly nhìn không ra những lá cây này là con nhện, nguyên nhân chỉ có thể là khai phá không tới nơi tới chốn.
Có con mắt, Tiêu Trần cũng không dám dài dòng nữa, thoát được con nhện trong lá cây kia, Tiêu Trần hướng về phía trước phóng đi.
Sau vài lần chạy, Tiêu Trần từ từ dừng lại.
"Chết chắc rồi." Tiêu Trần nhìn những thứ ở phía trước, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Trước mắt là một cây đại thụ màu đen che trời, cứ như vậy sinh trưởng ở trên đường nhỏ, chiếm lấy toàn bộ con đường nhỏ.
Đại thụ đen cực kỳ tươi tốt, mọc đầy lá cây màu đen.
Thế nhưng ở trong dị tử của Tiêu Trần, lại chính là một cảnh tưởng hoàn toàn khác.
Cây đại thụ che trời, căn bản là một con nhện màu đen to lớn.
Nó treo ngược ở trên đường nhỏ, lẳng lặng chờ cửa đến.
Mà những lá cây đó, thì tất cả đều là những con nhện con, chúng nó lặng lặng nằm ở trên người của nhện lớn, cùng đợi ăn cơm.
Nếu không có nhìn phá chân thân, e rằng Tiêu Trần cứ ngu ngốc chạy tới, sau đó bị con nhện này bắt lại, trở thành thức ăn của nhện con này.
Tiêu Trần bất đắc dĩ cười, nói đi xuyên qua, đó nhất định chính là thiên phương dạ đàm.
Khí tức của nhện lớn kia, bây giờ Tiêu Trần căn bản không thể chống lại.
Nơi đây vốn là Tu La tràng của Thần Vô Chỉ Cảnh, Thần Vô Chỉ Cảnh tới nơi đây, đều là cửu tử nhất sinh, huống chi là tên gà như Tiêu Trần.
Tiêu Trần quay đầu nhìn, con đường nhỏ đi qua đã biến mất, thay vào đó là vực sâu vô tận.
Phía trước là những con nhện, phía sau là vực sâu, Tiêu Trần vừa cười một tiếng, ngõ chết.
Lúc này, con nhện lớn màu đen kia, đột nhiên giật mình, chán ghét con mắt, trực tiếp nhìn về phía Tiêu Trần.
Một trận gió bắt đầu, số lượng lớn lá cây nhẹ nhàng bay xuống dưới.
Tất nhiên người khác nhìn là lá cây, Tiêu Trần thấy chính là con nhện ùn ùn kéo đến.
Tiêu Trần thả Mạc Ly trên lưng xuống: "Lát nữa hãy cứ chạy, không nên quay đầu lại, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô nhóc này."
Tiêu Trần vỗ đầu nhỏ của Lưu Tô Minh Nguyệt, nhẹ nhàng cười.
Lưu Tô Minh Nguyệt oa một tiếng liền khóc lên.
Mạc Ly nhìn cây đại thụ phía trước, tuy rằng đồng lực của cô nhìn không ra hình ảnh của cây đại thụ, thế nhưng cảm giác hết sức nguy hiểm, khiến cho cô đoán được Tiêu Trần muốn làm gì.
Mạc Ly hung hăng lắc đầu, nước mắt từ trong mắt trái không ngừng chảy ra, con mắt bên phải của Tiêu Trần, cũng chảy ra nước mắt.
Bản thân Tiêu Trần cũng đã quên, đã bao lâu rồi mình không khóc, con mắt dường như cũng đã quên mất khóc như thế nào.
Tiêu Trần không rảnh để thương cảm cùng với các cô, dùng thân thể ngăn cản "lá cây" bay tới, kéo mạnh quần áo ở trên người Mạc Ly.
"Hãy nhớ chăm sóc tốt cho cô nhóc này, bộ quần áo này hẳn có thể bảo vệ các người."
Lưu Tô Minh Nguyệt hung hăng cắn Tiêu Trần, chết cũng không buông.
"Ngoan." Tiêu Trần cũng không đoái hoài có thể làm đau Lưu Tô Minh Nguyệt hay không, trực tiếp kéo cô xuống, bỏ vào trong lòng của Mạc Ly.
"Tuyệt đối đừng làm cho lá cây bay tới trên người mình." Tiêu Trần nói một đao cắt bàn tay của mình, máu tươi trào ra ngoài.
Một Huyết Khiên to lớn đứng ở trước mặt, Tiêu Trần lôi kéo Mạc Ly ngơ ngác, điên cuồng vọt tới trước.
Nhìn Tiêu Trần xông tới, trong ánh mắt buồn nôn của nhện lớn, tràn đầy châm chọc.
"Phụt phụt phụt."
Chân của nhện lớn nhẹ nhàng giật giật, lông tơ mịn trên đùi của nó, đột nhiên bay ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận