Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 422: Bức họa kỳ lạ

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:08:21
Gió nổi lên thổi vào người Tiêu Trần khiến quần áo hắn bay bay.
Thụ Tinh lão nhân xuất hiện bên cạnh Tiêu Trần.
Chòm râu và tóc trắng như tuyết của ông cụ bay bay trong gió khiến khuôn mặt mập mạp thoạt nhìn có vẻ buồn cười.
Mặt ông ta hơi căng thẳng, chỉ vào bên phải nói: "Đại tiên, tuyệt đối đừng đi về phía bên kia. Bên kia có một chiến hồn vô địch chiếm giữ, oán khí ngút trời, sinh linh đều bị tiêu diệt."
Tiêu Trần cười ha hả vỗ vai Thụ Tinh lão nhân và nói: "Ông đúng là tệ!"
"Ông biết rõ tôi không phải người thuộc về nơi này, chắc chắn tới nơi này là có toan tính. Bây giờ, ông cố ý nói lộ một chút ra cho tôi biết. Thế này chẳng phải là ông đang cố ý dụ tôi qua bên kia sao?"
"Đợi tới khi tôi qua bên kia, tôi sẽ đánh nhau với tên chiến hồn chó má kia, ông thì rảnh rỗi đứng nhìn."
Sắc mặt của ông ta đỏ lên, xin lỗi gãi gãi đầu.
Tâm tư bị nhin thấu khiến ông ta như biến thành một học sinh tiểu học phạm sai lầm đang nhìn giáo viên của mình, trong lòng bất an.
Đối mặt với dáng vẻ trẻ trung của Tiêu Trần, bộ dáng bị ép xin lỗi của ông ta chẳng gượng gạo chút nào, có vẻ như vậy mới đúng.
Thụ Tinh lão nhân há to miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.
Tiêu Trần lắc đầu: "Yên tâm, nếu ông đã mặt dày mày dạn làm ra chuyện này thì tôi cũng nên đi qua đó xem một chút."
Ông ta hơi ngạc nhiên vì không hiểu sao tư duy của vị đại tiên này lại rộng rãi như vậy.
Rõ ràng hắn biết bản thân bị tính kế nhưng lại tự mình chui vào.
Bóng dáng của Tiêu Trần lướt cực nhanh về phía mà Thụ Tinh lão nhân chỉ.
Tiêu Trần biết rõ ông ta tính toán mình nhưng hắn không so đo, nguyên nhân rất đơn giản.
Vừa rồi lúc nói chuyện, tay của ông ta rất run. Một người tính toán người khác mà tay lại run rẩy, chắc có lẽ cũng không xấu.
Bóng dáng Tiêu Trần rất nhanh, nhanh tới mức trên ngọn cây xuất hiện tàn ảnh.
Nếu có người nhìn từ trên trời xuống thì sẽ phát hiện ra trên cánh rừng bao la bạt ngàn xuất hiện vô số Tiêu Trần với nhiều tư thế trên ngọn cây, vô cùng hùng tráng.
Lúc trước mắt Từ Hoài Nghĩa sáng ngời thì ông ấy cảm nhận được từng đợt sóng khí nóng rực đang vọt về phía bản thân. Từ Hoài Nghĩa vội vàng sờ khẩu súng lục nhỏ phòng thân ở trên người, căng thẳng đánh giá xung quanh.
Xung quanh ông ấy là một mảnh sa mạc hoang vu, liếc nhìn không thấy bờ. Có một số tảng đá lớn, nhỏ trên ghềnh bãi sa mạc, không có chút sức sống nào.
Sóng khí nóng rực kia vọt từ đằng xa tới, không khí bị sóng nhiệt ảnh hưởng bắt đầu vặn vẹo.
May mà khoảng cách đủ xa nên khi sóng nhiệt tới trước mặt Từ Hoài Nghĩa thì lượng nhiệt này đã ở trong phạm vi có thể chịu được.
Ông ấy mở bình nước đổ vào miệng một ngụm, sau đó bắt đầu tìm đồng bạn của mình.
Đừng thấy Từ Hoài Nghĩa là một con mọt sách làm nghiên cứu khoa học, khi trẻ ông cũng vứt bút tòng quân, chính thức ra chiến trường giết giặc.
Đợi đến lúc đánh thắng trận, ông ấy mới cầm bút lên một lần nữa, yên tâm tiếp tục nghiên cứu.
Nếu không thì một nhân viên nghiên cứu cấp bậc quốc bảo như ông ấy sao có thể sinh ra một đứa con trai cả ngày múa đao múa thương.
Ông lão nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra bạn của mình.
Ông ấy biết rõ nhiệm vụ hàng đầu của mình lúc này là phải tìm được đồng bạn, nhiều người thì lực lượng lớn, cũng dễ chăm sóc lẫn nhau.
Ông lão lấy la bàn và một số dụng cụ nghiên cứu khoa học ra nhưng lại phát hiện tất cả đều không nhạy.
Điều này khiến ông cụ hơi bất an. Ông ấy đi một lúc thì cảm thấy lực bất tòng tâm.
Sóng khí nóng rực này khiến ông lão vốn đã có thể lực không tốt cảm thấy thể lực mất rất nhanh.
Ông cụ tựa vào một tảng đá lớn, há hốc miệng thở phì phò.
Một bức tranh phác họa đơn sơ trên tảng đá khiến ông ấy cảm thấy rất hứng thú.
Bức tranh kia vô cùng đơn giản tựa như tác phẩm vẽ nghệch ngoạc của một đưa bé. Nhưng ông lão lại nhìn ra manh mối trên bức tranh vẽ giản lược này.
Trên bức tranh này có một đám người đang đi từ trong rừng ra.
Người cầm đầu là một quái vật ba đầu sáu tay, có tám cái chân.
Quái vật mở to miệng tựa như đang phun cái gì đó ra, trên đỉnh đầu quái vật có vẽ những đường cong nghệch ngoạc dày đặc.
Ông lão lấy máy ảnh ra và bắt đầu chụp, đồng thời trong nội tâm cũng đang suy tư xem người vẽ bức tranh này muốn biểu đạt cái gì.
Nhưng thông tin quá ít, ông lão cất máy ảnh đi và chạy về hướng một tảng đá khác.
Quả nhiên, đúng như dự liệu của ông ấy, trên tảng đá này cũng có một bức vẽ.
Sau khi nhìn một lúc lâu, ông cụ mới nhìn ra đây là một chiến sĩ đang lâm nguy khi nhận nhiệm vụ, đây là một bức tranh xuất chinh.

Bình Luận

0 Thảo luận