Những mảnh vỡ này tạo thành mặt đất, bầu trời, biển cả, núi, sông, hoa cỏ, cây cối...
Tất cả của một thế giới cứ thế được sinh ra.
Đây là một thế giới hoàn toàn mới, hay nói cách khác là một thế giới thống trị bởi một mình Tiêu Trần thần tính.
Đế Tôn hoảng sợ phát hiện, thân thể mình cũng cùng hóa thành mảnh nhỏ màu đỏ theo tất cả sắt thép trên thế giới.
Nhưng mà điều càng làm cho hắn ta sợ hãi hơn là, tuy thân thể biến thành mảnh nhỏ màu đỏ, nhưng ý thức của mình vẫn còn lại.
Thậm chí Đế Tôn có thể thấy thân thể mình hóa thành mảnh nhỏ màu đỏ.
Rất nhanh những mảnh vỡ này bắt đầu hợp lại, biến thành một thế giới hoàn toàn mới.
Thân thể Đế Tôn hóa thành mảnh nhỏ cũng không ngoại lệ, bắt đầu gây dựng lại.
Trong thế giới hoàn toàn mới, Đế Tôn thân thể được gây dựng lại xuất hiện trong một sa mạc to lớn.
Mặt trời tròn tròn treo trên mép sa mạc, mặt đất bị thổi lên âm u, lộ ra một tầng đỏ thẫm; đầu sóng sa mạc nâng tà dương đọng lại, như là một vùng biển đang ngủ.
Khí hậu trong sa mạc phát sinh biến hóa trong khoảnh khắc, bỗng nhiên khí trời sáng sủa, bỗng nhiên bão cát dấy lên.
Hiện tại Đế Tôn đứng trong biển cát, thân thể không ngừng run rẩy, mồ hôi đã ướt đẫm áo của hắn ta.
Nhưng người đã đến cảnh giới này như hắn ta không nên ra mồ hôi.
Đế Tôn thử khều lên một chút cái gọi là hạt cát, thế mà lại có chút cảm giác nằng nặng.
Đột nhiên Đế Tôn cảm thấy có chút khát nước, đã rất nhiều năm, rất nhiều năm rồi, cũng chưa từng có cảm giác này.
Thân thể Đế Tôn nhẹ nhàng ngẩng lên trời, hình như muốn bay lên bầu trời, nhưng lại chưa thành công.
Đế Tôn ngơ ngác nhìn hai bàn tay của mình, nhìn thật lâu, thật lâu.
Cuối cùng hắn ta không thể không đối mặt với hiện thực.
Sau khi hợp thể lại, hắn ta thế mà lại trở thành một người bình thường.
Không sai, Đế Tôn có thực lực thông thiên triệt địa đã không còn, thay vào đó là Đế Tôn bình thường.
Không có một thân bản lĩnh, đối với người như Đế Tôn mà nói, đây là chuyện làm cho hắn ta sợ hãi đến không chuyện nào sánh bằng, thậm chí còn đáng sợ hơn tử vong.
Nhìn sa mạc mênh mông vô bờ xung quanh, Đế Tôn đột nhiên gào lên thê lương.
"Đi ra, đi ra, cậu đi ra cho bản tôn- "
Đế Tôn giống như người điên, chạy như điên trong sa mạc, không ngừng mắng.
Nhưng mà sa mạc cũng sẽ không để ý đến hắn ta, mặc kệ mi có là vương công quý tộc, hay là người buôn bán nhỏ, nó đều đối xử bình đẳng.
Tiếng chửi bới dần dần nhỏ xuống, giọng Đế Tôn biến thành khẩn cầu.
Nhưng mà sa mạc vẫn an tĩnh như cũ.
"Bộp!"
Đế Tôn nặng nề ngã vào một cồn cát bên cạnh, hai mắt vô thần nhìn bầu trời xanh thẳm.
Hắn ta bây giờ chính là một người bình thường, chạy nhanh trong sa mạc như vậy chẳng khác gì đang đi tìm chết.
"Nước-" Môi Đế Tôn khô khốc, chật vật phun ra một chữ như vậy.
Lúc này, bóng dáng Tiêu Trần thần tính đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đế Tôn.
Tiêu Trần thần tính nhìn Đế Tôn bằng ánh mắt thương hại, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nước- "
Nhìn thấy Tiêu Trần thần tính, thời khắc này Đế Tôn lại không có ý nghĩ gì khác, hắn ta chỉ muốn uống một hớp nước.
Hắn ta đang suy nghĩ, uống nước xong, dù một giây sau để cho hắn ta đi tìm chết hắn ta cũng nguyện ý.
Tiêu Trần thần tính ngồi xổm bên cạnh Đế Tôn, đưa cho hắn ta một bầu nước trong.
Đế Tôn đoạt lấy bầu nước, hắn ta chưa bao giờ cảm thấy tiểu tử trước mắt này đáng yêu như giờ phút này.
"Ừng ực, ực- "
Đế Tôn ngửa đầu trút xuống hết cả bầu nước, cho đến khi cái bụng tròn vo, hắn ta mới ngừng lại được.
"Hô- "
Đế Tôn thở ra một hơi thật dài, nhìn chằm chằm Tiêu Trần cười khổ một tiếng: "Tôi thua rồi."
Tiêu Trần thần tính không hé răng, chỉ là ngồi chồm hổm ở đó chơi hạt cát.
"Cậu làm như thế nào?" Đế Tôn sờ sờ thân thể người phàm của mình, bóp thật mạnh thịt non trên đùi.
Đau đớn đã lâu chưa từng thấy làm cho tinh thần Đế Tôn chấn động.
Tiêu Trần thần tính biết Đế Tôn hỏi cái gì.
Xây cát thành hình một con heo nhỏ, Tiêu Trần thần tính nhẹ giọng nói: "Tôi có thể sáng tạo tất cả trong lĩnh vực thành hình dáng mà tôi muốn."
Thân thể Đế Tôn hơi chấn động một chút, đây không phải là thứ hắn ta vẫn theo đuổi sao, tồn tại cao nhất.
Lúc này Đế Tôn thân làm phàm nhân, lại kỳ lạ là không có lòng ganh tỵ điên cuồng này nữa.
"Vậy sao cậu không trực tiếp giết tôi?" Đế Tôn có chút hiếu kỳ hỏi.
Tiêu Trần thần tính đẩy ngã con heo, lại lần nữa xây lên.
"Tôi có nghĩ tới giết anh, nhưng tôi không đủ hung tâm." Tiêu Trần thần tính nhẹ nhàng lắc đầu.
Đế Tôn lắc lắc đầu nói: "Tôi nhớ có câu nói như vậy, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành phật, đúng không?"
Tiêu Trần thần tính lắc đầu: "Đao kia hạ xuống thành vong hồn thì làm sao bây giờ? Tôi không thích những lời này."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận