Quỷ Đế không chỉ trông rất xinh đẹp, giọng nói càng êm tai, tựa nước như tiếng ca uyển chuyển du dương.
Người phụ nữ như thế, cho dù cô ta là ma nữ e rằng cũng không người đàn ông nào từ chối được thỉnh cầu của cô ta.
Kết quả Tiêu Trần chỉ nhìn Quỷ Đế với ánh mắt kỳ lạ: "Vừa rồi người đẹp tự xưng gì cơ?"
Không chờ Quỷ Đế trả lời, dao phay của Tiêu Trần vung vẩy vài cái giữa không trung: "Bổn đế ư?"
Tiêu Trần cười hì hì vứt dao phay về phía xa, giáp băng màu xanh trên người cũng dần tan đi.
Quỷ Đế cũng không quá mức để ý tới lời của Tiêu Trần, chẳng qua là cách gọi mà thôi.
Hơn nữa bây giờ Tiêu Trần lại bày ra dáng vẻ trút bỏ vũ trang, Quỷ Đế tưởng lời nói của cô ta và chục vạn quỷ quân bên cạnh có tác dụng.
Quỷ Đế che miệng cười đầy quyến rũ nói: "Chỉ cần anh trai đồng ý giao đứa trẻ kia cho tôi, thì tôi có thể thỏa mãn một yêu cầu của anh trai, bất kỳ yêu cầu nào đều được."
Quỷ Đế nói xong còn ưỡn bộ ngực cao vút lên, ý tứ thật sự quá mức rõ ràng.
Tiêu Trần vỗ trán: "Ma tìm đường chết cũng không hề thua cho con người mà!"
Hắn nói xong, liếc nhìn nơi Ngục Long đang đứng, cô đã rảo bước đi về phía này.
Lãnh Tiểu Lộ nhìn dáng vẻ phóng đãng của Quỷ Đế, khẽ xì một tiếng.
"Đúng là vô liêm sỉ."
Lãnh Tiểu Lộ dứt lời lại nhìn xem bộ ngực bằng phẳng của mình, thất vọng bĩu môi.
Tiêu Trần trông thấy phản ứng của Lãnh Tiểu Lộ, suýt nữa ói máu: "Điểm quan tâm của tên này cũng kỳ lạ quá rồi đấy!"
Tiêu Trần cất tiếng ý vị sâu xa: "Tiểu Lộ à! Sao một thằng con trai như cậu có thể so sánh ngực to nhỏ với người khác chứ?"
Lãnh Tiểu Lộ không vui cúi đầu: "Người ta mới không muốn làm con trai."
"Khụ khụ." Tiêu Trần suýt nữa bị sặc chết.
Tiêu Trần kéo tay Lãnh Tiểu Lộ, để cậu ta đứng trước mặt mình.
Tiêu Trần xúi giục: "Tiểu Lộ, nói với người phụ nữ đó rằng cậu có một bảo bối lớn, chúng ta lại so thử."
Lãnh Tiểu Lộ ngây thơ dấu chấm hỏi đầy đầu, tiếp theo cảm nhận được cảm giác mát lạnh truyền đến từ trên tay Tiêu Trần, lại đỏ mặt cúi đầu nói: "Em... Em không có bảo bối lớn gì mà!"
Tiêu Trần nở nụ cười xấu xa nói: "Không, cậu có đấy, hãy tin tôi."
Lãnh Tiểu Lộ nhìn ý cười đầy xấu xa của Tiêu Trần, uốn éo không chịu đồng ý.
"Nói mau, bằng không lát nữa tôi không đưa cậu về nhà!" Tiêu Trần lại bắt đầu hù doạ Lãnh Tiểu Lộ.
Quả nhiên chiêu này quá hữu dụng với Lãnh Tiểu Lộ, cậu ta chu mỏ cực kỳ không tình nguyện nhìn nữ Đế ở phía xa.
Lãnh Tiểu Lộ giơ tay, dáng vẻ nũng nịu hét rằng: "Người phụ nữ bên kia, tôi có một bảo bối lớn, cô dám so thử với tôi không?"
Tiêu Trần nhìn vẻ đáng yêu của Lãnh Tiểu Lộ, vui vẻ đến nỗi cả người run rẩy.
Quỷ Đế là người đầy kinh nghiệm, sao có thể không biết ý nghĩa trong lời nói này chứ.
Cô ta tức tới mức suýt nữa cắn nát răng trong miệng.
Người trước mắt không chỉ thờ ơ với những gì cô ta nói, lại còn nói năng lỗ mãng.
Điều quan trọng nhất còn để Lãnh Tiểu Lộ trông xinh đẹp hơn cô ta nói lời này nữa.
Quỷ Đế chăm chú nhìn hai người đầy lạnh lùng, một luồng khí thế hào hùng bùng nổ từ trên người.
Cô ta là bá chủ một phương, cuối cùng Quỷ Đế cũng lộ ra răng nanh của mình.
Quỷ Đế vung tay: "Giết chết bọn họ."
"Ù..."
Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên lần nữa, lần này giống như cuồng phong bão táp, cổ vũ binh sĩ xung phong.
Ngay lúc này, đột nhiên một luồng khí thế điên cuồng bùng nổ, thoáng chốc đã quét sạch toàn trường.
Một giọng nói lạnh lẽo cất lên.
"Quỳ xuống, đồ vô lễ."
"Muốn hưởng vinh dự của Đại Đế, chắc chắn phải trải qua gian khổ của Đại Đế."
Trong năm tháng đằng đẵng ở Hạo Nhiên đại thế giới, chỉ có lác đác năm người đạt tới vị trí Đại Đế, có thể tưởng tượng con đường này khó khăn nhường nào.
Trên con đường trở thành Đế, Tiêu Trần trải qua vô số cực khổ và giày vò mà rất nhiều người không dám nghĩ tới.
Tiêu Trần chôn vùi những gian khổ và đày đọa này vào tận sâu trong tim, chưa từng nói với người khác.
Ngoại trừ Ngục Long vẫn luôn bên cạnh hiểu rõ, không ai biết Tiêu Trần đã từng trải qua những việc gì.
Mọi người chỉ nhìn thấy quang cảnh vô hạn của Đại Đế, lại không biết rằng họ bước đi trên con đường này như thế nào.
Ngục Long có thể nhẫn nhịn việc người khác không cần quỳ lạy Đại Đế, thậm chí cũng có thể chịu đựng người khác nói chuyện ngang hàng với Đại Đế.
Nhưng dù thế nào Ngục Long cũng không chịu nổi, có người tự xưng là Đế trước mặt Tiêu Trần.
Trong Hạo Nhiên đại thế giới, dù là kẻ thống trị Đại Việt vương triều truyền thừa một trăm nghìn năm kia, cũng không dám tự xưng là Đế trước mặt Tiêu Trần.
Chữ "Đế" này chứa đựng quá nhiều thứ, vừa là vinh dự cũng là trách nhiệm.
Một lũ như con sâu kiến cái cũng dám tự xưng là Đế trước mặt Tiêu Trần, điều này đã chạm vào vảy ngược của Ngục Long.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận