"Cậu nên lo lắng cho bản thân trước đi. Bên cạnh hắn có người, sẽ không để cho hắn chịu thiệt đâu. Hơn nữa, cậu nghĩ có kẻ nào đánh thắng được hắn chắc?"
Tiêu Trần nhân tính nghĩ lại thì thấy chuyện này Đại Ma Đầu nói đúng thật.
Bên cạnh nhóc đáng yêu kia có thiên đoàn Thập Nhị Ngưu Lang, chắc sẽ không để hắn bị người khác lừa đâu.
Về phần đánh nhau, nhóc đáng yêu không thích động tay động chân nhưng không có nghĩa là hắn không thể đánh được.
Năng lực của hắn nghịch thiên thấy bà, nếu muốn chiến thật thì ngay cả mình trước đây hay Đại Ma Đầu hiện tại cũng không đủ sức đánh lại.
"Được rồi, cậu thì quan tâm quái gì đến việc hắn bị giết hay đem chôn chứ!" Tiêu Trần nhân tính bất đắc dĩ thở dài.
...
Phía trên một nhóm đảo nứt vỡ giữa không trung, một chiếc lá xanh khổng lồ chậm rãi vươn ra.
Sau đó, một đám người từ trong phiến lá xanh cực lớn kia bước ra. Đó là đám người Bạch Tử Yên.
Bọn Hắc Phong đã tìm thấy mấy người Bạch Tử Yên trước khi tai nạn xảy ra.
Cả đám nhìn núi sông đổ nát, sắc mặt đều tái nhợt.
Nếu không có phiến lá của Tiêu Trần, có lẽ bọn họ sẽ không thể trốn thoát khỏi đại nạn này.
"Oa..."
Lưu Tô Minh Nguyệt ngồi trên vai Bạch Tử Yên, nhìn đại địa bị nghiền nát, bật khóc tại chỗ.
"Huhu... Trần ca ca... anh đi đâu rồi?"
Đôi cánh trong suốt phía sau Lưu Tô Minh Nguyệt vươn ra, bay về phía xa.
"Nhóc con, mau quay lại." Hắc Phong sốt ruột hét lên, cả đám nhanh chóng đuổi theo.
Lưu Tô Minh Nguyệt vừa lau nước mắt vừa gọi tên Tiêu Trần.
"Ầm!"
Đột nhiên có bóng người xuất hiện trước mặt, Lưu Tô Minh Nguyệt bay quá nhanh nên không kịp phanh lại, lao vào vòng tay của người đó.
"Cô đang làm gì thế?" giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Lưu Tô Minh Nguyệt.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng này, Lưu Tô Minh Nguyệt sợ đến mức toàn thân run lên, không ngừng lau nước mắt.
"Đại... Đại... Đại Đế ca ca."
Lưu Tô Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Trần ma tính, bị ánh mắt vô cảm kia dọa sợ tới mức không nói thành câu hoàn chỉnh được.
Bạn bè bên cạnh Tiêu Trần rất thú vị.
Khi ba nhân cách của Tiêu Trần vẫn chưa tách rời nhau, ai cũng thích chơi đùa với nhân tính và thần tính.
Chỉ có ma tính là nhân vật mà nhà nhà người người nhìn nhìn thấy điều muốn đi đường vòng.
Trước kia, trong một ngàn năm khi Tiêu Trần ma tính khống chế thân thể, hầu như không có người nào dám cùng hắn nói chuyện phiếm.
"Cậu có tật xấu gì thế hả, không nói chuyện dễ nghe tí được à? Nếu làm Minh Nguyệt nhà tôi sợ hãi, cậu đền nổi không?"
Tiêu Trần nhân tính liếc mắt, đặt Lưu Tô Minh Nguyệt lên đầu mình.
Lưu Tô Minh Nguyệt bám chặt lấy tóc Tiêu Trần nhân tính, cúi đầu không dám nhìn Tiêu Trần ma tính thêm lần nào.
Cả đám người vội vội vàng vàng đuổi theo Minh Nguyệt đến đây.
Kết quả là lúc con heo chết tiệt Hắc Phong nhìn thấy Tiêu Trần ma tính, mặt heo kim sắc lập tức chuyển sang màu phỉ thuý xanh lè luôn.
"Lui ra phía sau, lui ra phía sau, mau lui lại hết đi."
Hắc Phong khẩn trương đến mức cả người run lên, vội vàng phanh gấp lại, ngăn cản mọi người.
Thật ra không cần Hắc Phong nói, mọi người đều đã tự động dừng lại hết cả rồi.
Bởi vì phía trước là một thiếu niên anh tuấn mặc trường bào, mái tóc đen bóng dài ngang hông, thật sự khiến người ta phát lạnh.
Cho dù cách rất xa nhưng người nào người nấy đều nổi hết cả da gà.
"Hắn... Hắn là ai thế?"
Bạch Tử Yên nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi Hắc Phong đứng bên cạnh.
"Đừng hỏi tôi vấn đề này, tôi sợ bị đánh chết mất."
Hắc Phong trả lời Bạch Tử Yên, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Trần ma tính ở phía trước.
Hắc Phong nhấc móng heo lên, nhẹ nhàng quơ quơ, cười một cách ngượng nghịu.
"Hờ hờ hờ, Đại Đế, ngài... ngài ăn cơm chưa?"
Đối diện với Tiêu Trần ma tính, không ai dám làm càn.
Cái tên 'Trần Ca Nhi' cũng là thứ không bao giờ dám sử dụng.
Tiêu Trần ma tính thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiêu Trần nhân tính.
"Tôi đi đây, rảnh rỗi sẽ trở lại thăm cậu."
Tiêu Trần nhân tính lập tức gào lên: "Đi đâu vậy? Bà nội nó, cậu ngứa chân lắm à? Cả ngày cứ thích đi bộ vậy, có tin ông đây đánh gãy chân cậu không hả?"
Đám người Bạch Tử Yên nghe thấy thì đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Trần ma tính hiếm khi trợn mắt, chuẩn bị buông Tiêu Trần nhân tính xuống.
"Cậu sợ cái beep gì." Tiêu Trần nhân tính bất mãn lẩm bẩm.
"Cậu còn điều gì muốn nói không?" Tiêu Trần ma tính hỏi, đột nhiên lại kéo cái 'nanh mèo' nhỏ của Tiêu Trần nhân tính, lắc nhè nhẹ.
Nhìn bộ dạng thì như thể muốn chơi cho đã trước khi rời đi.
"y ya, cậu có thấy phiền không hả!"
Tiêu Trần nhân tính ngoác miệng muốn cắn bàn tay của hắn, tiếc là tốc độ không nhanh bằng đối phương nên tức
"Cậu đưa tất cả bọn họ đến Địa Cầu đi, Thiên Đạo nơi này đã bị cậu phá vỡ một phần, khó mà tu hành được nữa." Tiêu Trần nhân tính chỉ chỉ đám người Bạch Tử Yên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận