Cảnh tượng trước mặt hắn đột nhiên hoàn toàn thay đổi.
Thiên không ngột ngạt cùng đại địa hoang vắng đã không còn mà thay vào đó là hư không bao la tĩnh lặng.
Vô số vì sao lấp lánh trong hư không tạo thành một vòng xoáy ngân hà.
Vô vạn điểm sáng lấp lóe trong ngân hà, hư không mỹ lệ mà yên ắng lạ thường.
Đột nhiên có một luồng khí tức cuồng bạo lan tràn trong hư không.
Luồng khí tức này khiến ngay cả Tiêu Trần cũng cảm thấy có mối nguy hiểm cực lớn.
Tiêu Trần bất ngờ trợn to mắt. Bởi vì suốt cả vạn năm qua, hắn chưa từng gặp phải chuyện gì kinh thiên động địa thế này.
Tiêu Trần biết, có lẽ chỉ vào thời kỳ toàn thịnh thì hắn mới có thể chống lại chủ nhân của khí tức này.
Luồng khí tức dần ngưng thực, ép đến mức Tiêu Trần đã bắt đầu không thở nổi.
Trong hư không từ từ xuất hiện một bóng người to lớn.
Bóng người này rất mơ hồ nhạt nhoà, Tiêu Trần không nhìn rõ được. Nhưng từ thân hình mờ mịt kia thì hẳn là xấu đau xấu đớn, giống như một con côn trùng khổng lồ.
Trên người con trùng lớn này tràn đầy bạo ngược và thù hận.
Con trùng lớn đang chạy rất nhanh trong hư không. Chỉ cần là nơi nó đi qua thì tất cả tinh tú đều ảm đạm, mất đi ánh sáng.
Tiêu Trần nhíu mày. Bởi vì hình ảnh hơi mờ nên hắn không nhìn rõ lắm. Nhưng Tiêu Trần cũng đoán được đại khái là có lẽ con trùng bự đáng sợ này đang cắn nuốt các ngôi sao.
Kích thước của con trùng bự ngày một lớn hơn. Dần dần đã lớn tới mức những ngôi sao nằm phía dưới nó nhìn chẳng khác gì những viên đá cuội.
Lúc này hình ảnh lại xoay chuyển, mọi thứ trước mặt Tiêu Trần bắt đầu phóng to với tốc độ cực nhanh.
Một hành tinh trong xanh xuất hiện trước mặt, Tiêu Trần biết đây chính là Địa Cầu.
Từ phía hư không xa xăm, hình ảnh con trùng bự đang tiến lại gần đây.
Dưới thân hình khổng lồ của nó Địa Cầu nhìn y như một món đồ chơi trẻ con, như thể nó chỉ cần hắt hơi một cái là đã thổi bay cả Địa Cầu.
Một vệt sáng từ trong Địa Cầu lao thẳng về phía con trùng bự trong hư không.
Tiêu Trần có tí sửng sốt, bởi vì bóng người kia là chính hắn. Mà cũng chỉ có thiên địa độn pháp của hắn mới có thể đạt được tốc độ nhanh đến vậy.
Tiếp đó cảnh tượng trước mặt Tiêu Trần giống như đèn kéo quân, liên tục thay đổi.
Nhìn những hình ảnh lập loè trước mặt, Tiêu Trần càng khẳng định kia chính là mình.
Bởi vì Tiêu Trần nhìn thấy Thiên Chinh Quyết chỉ có một mình hắn biết.
Hình ảnh bất ngờ dừng lại ở đây. Dường như mọi thứ đã rơi vào hư vô, chỉ còn lại bóng tối vô tận cắn nuốt tất cả.
Như lời ông lão đã nói, vạn vật biến mất, tất cả đều về hư vô.
Tiêu Trần ra khỏi phòng Thanh Đồng, đứng lẳng lặng tại chỗ tự hỏi
Khí tức con trùng bự này có vẻ giống với Vực Thẳm Hư Không, có thể là đây là một sinh vật bò lên từ chỗ đó.
Có thể lắm.
Vực Thẳm Hư Không quá bí ẩn. Tiêu Trần đã đến đó hai lần, nó mang đến cho hắn cảm giác rất tồi tệ.
Từ rất lâu trước đây, Tiêu Trần đã có dự cảm cực xấu rằng sớm muộn gì Vực Thẳm Hư Không cũng có chuyện.
Với lại xung quanh Vực Thẳm Hư Không còn có ba vương toạ bằng đồng xanh rất thần bí. Hình như chúng đang trấn áp thứ gì đó.
Nếu cảnh tượng vừa rồi thật sự xảy ra, thì coi bộ dự cảm của hắn sẽ thật sự trở thành hiện thực.
Tiêu Trần khẽ thở dài. Theo những hình ảnh vừa rồi mà nói, trừ khi lúc con trùng bự mới xuất hiện hắn đã đích thân nghênh chiến thì may ra còn có năm phần thắng
Tất nhiên, tiền đề của việc này chính là phục hồi thực lực đã.
Tiêu Trần chắp tay sau lưng, kiểm tra thêm một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác.
Bóng dáng hắn cũng dần biến mất.
Khi Tiêu Trần trở về Địa Cầu thì tâm trạng không được tốt lắm.
Con trùng bự trong hư không khiến hắn cảm thấy được nguy hiểm trước đây chưa từng cảm thấy.
Hơn nữa, thời gian con trùng bự này xuất hiện trong phòng Thanh Đồng cũng rất mơ hồ, điều này khiến cho Tiêu Trần rơi hẳn vào thế bị động
Nếu không có cách nào nắm được thời điểm con hàng kia xuất hiện, rồi để nó một đường nuốt trọn Địa Cầu, vậy thì việc bản thân sẽ ngã xuống là chuyện không cách nào xoay chuyển được.
Tiêu Trần yên lặng bước trên đường, Tiêu Mỹ Lệ từ trong lòng hắn chui ra.
Cô ta cũng nhìn thấy cảnh tượng kinh thiên động địa vừa rồi, về chuyện Đại Đế sẽ ngã xuống thì nửa tí cô ra cũng không tin.
Bởi vì trong lòng cô ta, Tiêu Trần là bất khả chiến bại, thật sự là bất khả chiến bại.
Nhưng mà hình ảnh Đại Đế biến mất vẫn như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, khiến Tiêu Mỹ Lệ thở không ra hơi.
"Đại Đế." Tiêu Mỹ Lệ gọi khẽ.
Am điệu mang theo tiếng nức nở của Tiêu Mỹ Lệ đã kéo Tiêu Trần ra khỏi trầm tư.
"Hửm?" Tiêu Trần nhẹ nhàng đáp lại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận