Một cái lồng lớn đỏ tươi lập tức xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh mở rộng trên người hắn. Những chỗ bị ánh mắt Tiêu Trần quét qua đều bị lồng ánh sáng đỏ này bao phủ.
"Lĩnh Vực Thiên Chinh."
Vô số xích đen thoát ra khỏi lồng ánh sáng.
Xiềng xích đỏ va chạm với xiềng xích đen.
Xiềng xích đen chiếm giữ ưu thế tuyệt đối về số lượng, trong nháy mắt nuốt sống xiềng xích đỏ.
Sắc mặt cô gái có chút khó coi: "quy tắc Lĩnh Vực à?"
"Không đúng, đây không phải lĩnh vực thông thường. Đây là một loại sức mạnh quy tắc chưa từng thấy qua."
Thân làm Thiên Đạo, tất nhiên cô ta sẽ hiểu rõ về tất cả các sức mạnh quy tắc.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao người tu hành không thể nào đối kháng được với Thiên Đạo.
Cho dù ngươi lĩnh ngộ quy tắc gì thì Thiên Đạo cũng có thể tìm được một quy tắc khác để khắc chế ngươi.
Nhưng mà sức mạnh quy tắc Tiêu Trần đang dùng thì ngay cả cô ta cũng không biết.
"Cuối cùng thì anh là ai?"
Rút lại vẻ lười nhác lúc trước, cô gái dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Có lẽ người thiếu niên đang đứng trước mặt hoàn toàn không giống như cô ta đã nghĩ.
Cô gái vẫn luôn đoán có lẽ Tiêu Trần là đại năng dưới Vô Chỉ Cảnh, nhưng bây giờ xem ra có thể là cô ta đã đoán sai rồi.
"Chân tinh, cô nghe kỹ cho tôi, vị đại gia trước mắt cô là ai!"
Quỷ Xa đập cánh bay tới đậu trên vai Tiêu Trần, nháy mắt ra hiệu với cô gái kia.
Cái đầu này vẫn luôn được cho là thích hợp để ở cùng, nhưng xem ra cũng không mấy nghiêm túc đâu.
Quả nhiên, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, con hàng này và mấy huynh đệ của lão chả khác nhau là mấy.
"Vị đại gia trước mắt cô chính là chủ nhân của ba đại thế giới Ma Vực, Minh Bộ, Hạo Nhiên - Thôn Thiên Đại Đế."
Thời điểm nghe tới hai chữ Đại Đế thì cô gái đã hơi há hốc mồm, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt cũng hiện lên vẻ kinh hoảng.
Làm Thiên Đạo của một đại thế giới, tuy thế giới của cô ta chưa từng sinh ra Đại Đế nhưng mà chưa ăn từng thịt heo chả lẽ cũng chưa từng heo chạy à? Cô ta đã sống vô số năm, tất nhiên biết hai chữ Đại Đế có ý nghĩa là gì.
"Siêu thoát!"
Hai chữ này có thể khái quát thế nào là Đại Đế.
Siêu thoát tất cả, vượt lên trên vạn vật.
Đừng nói cô ta chỉ là một Thiên Đạo bị tổn thương, ngay cả thời điểm hoàn hảo không sứt mẻ gì thì sợ là cũng không đủ cho một tay người ta bóp.
Có thể nói Đại Đế là thiên địch của Thiên Đạo các nơi, bởi vì trời sinh bọn họ đã khắc chế nhau.
Mỗi một loại sức mạnh quy tắc của Đại Đế đều là độc nhất vô nhị, Thiên Đạo căn bản là không tìm được biện pháp khắc chế.
Tuy vẻ bối rối của cô gái lóe lên rồi biến mất ngay nhưng vẫn không thoát được ánh mắt gian tà của Quỷ Xa.
Quỷ Xa đắc ý lúc lắc đầu: "Thế nào, sợ chưa! Cô chỉ là một chân tinh, ngoan ngoãn làm ấm giường cho Đại Đế là được rồi, tự nhiên đi làm thiêu thân làm gì chứ?"
"Bang!"
Cái đầu chim của Quỷ Xa đã lãnh đủ một hạt dẻ của Tiêu Trần.
Quỷ Xa rụt đầu u oán nhìn Tiêu Trần, giận mà không dám nói gì.
Đôi mắt xinh đẹp của cô gái hơi nheo lại, tuy tu vi người trước mắt rất biến thái nhưng hoàn toàn không đạt đến trình độ Đại Đế trong truyền thuyết.
Lúc này, sức mạnh Huyết Thần trên người Tiêu Trần đã điên cuồng tràn ra, không gian bị lồng ánh sáng đỏ bao phủ bắt đầu vặn vẹo một cách kinh khủng.
Từng sợi xiềng xích đen còn thô hơn to hơn lúc nãy ầm ầm lao ra từ quanh người Tiêu Trần.
"Dừng dừng dừng tôi tin, tôi tin rồi. Anh nói thế nào thì tôi làm thế đó, làm ấm giường cũng được."
Lần này cô gái đã thật sự luống cuống, bởi vì đám xiềng xích khủng bố kia đã thật sự mang đến cho cô ta áp bách quá quá lớn.
Loại áp bách này không liên quan đến tu vi, chỉ là sợ hãi đơn thuần khi gặp phải khắc tinh.
Tiêu Trần nhấc Thập Nhất tới trước mặt, chỉ chỉ đại môn thần điện đang để mở, nói: "Đi thôi, đi làm truyện cô nên làm."
Thập Nhất có chút mê man, nhưng vẫn lôi kéo quần áo Tiêu Trần không chịu buông ra, vẫn dùng hết sức lắc đầu.
Tiêu Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Thập Nhất, Thập Nhất cảm giác hình như trong đầu mình có cái gì đó đã được mở ra.
Nhưng cụ thể là cái gì thì cô nhóc lại không nói rõ ra được.
Dưới cái vỗ nhẹ của Tiêu Trần đầu óc Thập Nhất đột nhiên thanh tỉnh, hình như cô nhóc đã biết mình muốn làm gì.
Thập Nhất lưu luyến buông quần áo Tiêu Trần rồi đi vào đại môn thần điện.
Cô gái nhìn Thập Nhất, trong mắt có cái gì đó rất chi là kỳ quái, cứ giống như là một bà mẹ đang nhìn con gái vậy.
Cô gái cười lắc đầu: "Những người kia đúng là ngu thật đấy, đưa nhóc ra ngoài. Nhóc là do tự tay tôi trồng, làm sao tôi có thể hại nhóc được chứ?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận