Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1881: Chuyến thăm bất ngờ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:18:08
"Nói nghe thử đi." Tiêu Trần nổi lên hứng thú.
"Người đi tiên phong, trước khi vạn vật sinh ra." Vẻ mặt của đại đạo vô cùng trịnh trọng.
"Nghĩa là gì? Chơi đoán chữ à?" Tiêu Trần hơi bất mãn lẩm bẩm.
Cô gái lắc đầu: "Tôi chỉ phát hiện ra chừng đó thôi, nơi không thể nào đến đó đã bị phá hủy bởi sức mạnh thần bí rồi."
Cô gái trịnh trọng dặn dò: "Cậu cẩn thận một chút, những gì nhìn thấy có thể không phải là sự thật. Gần đây trong lòng tôi luôn sợ hãi, chỉ sợ sẽ xảy ra biến động lớn."
Trong lòng đại đạo sợ hãi, Tiêu Trần nghe thế càng sợ hết cả hồn. Toàn bộ hư không đều nằm trong sự khống chế của nàng, cho dù là dị vực, nàng cũng không thể có loại cảm giác này.
"Có thứ gì đó cất dấu dưới Đại Thâm Uyên, tôi muốn dò xét thử." Cô gái nhìn vào hư không với vẻ lo lắng.
"Không phải cô đã tới đó rất nhiều lần rồi à?" Tiêu Trần có chút khó hiểu.
"Không giống nhau." Cô gái lắc đầu: "Mặc dù phía dưới là hư vô vô tận, nhưng liên hệ với tình huống gần đây, tôi nghĩ cần phải tiến hành một cuộc điều tra trải thảm trên diện rộng."
"Cô đến Địa Cầu bảo Đại Ma Đầu cùng đi xuống dưới đó đi." Tiêu Trần có chút lo lắng, nhất định không thể để đại đạo xảy ra vấn đề gì, nếu không toàn bộ hư không sẽ rung chuyển.
"Cậu đang lo lắng cho tôi à?" Cô gái vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
"Tôi lo lắng cái rắm ấy." Tiêu Trần tức giận nói lẫy một câu.
Cô gái giận dữ nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đáng độc thân cả đời."
"Liên quan cái đéo gì đến cô chứ." Tiêu Trần bĩu môi khinh thường.
Cô gái hít sâu một hơi, nhịn không được muốn đi lên gõ đầu chó của Tiêu Trần: "Cậu đi hỏi người kia thử xem, hắn đã từng đến tương lai rồi, có thể hắn có manh mối gì đó."
Tiêu Trần biết người kia trong miệng cô gái chính là Tiêu Trần hoàn chỉnh.
"Cái gì? Đã từng tới tương lai?" Tiêu Trần sửng sốt, dòng sông thời gian chỉ có thể ngược dòng nhìn quá khứ, hắn chưa từng nghe nói có người có thể đi xuôi dòng nhìn trộm tương lai.
Xuôi dòng nhìn trộm tương lai sẽ trực tiếp gây ra rung chuyển dòng sông thời gian, đổi hướng tương lai.
Cho dù là đại đạo cũng không dám nhìn trộm tương lai.
Tiêu Trần chưa bao giờ nghĩ rằng tên đó sẽ can đảm đến thế.
"Xem ra cậu hoàn toàn không hiểu được chính mình hoàn chỉnh nhỉ." Cô gái nhìn Tiêu Trần như nhìn một thằng ngu.
Tiêu Trần bất đắc dĩ nhún vai, mình thật sự không hiểu Tiêu Trần hoàn chỉnh vì hắn đã phong ấn rất nhiều ký ức.
"Hắn đã đi mất rồi." Tiêu Trần thở dài.
"Cái gì?" Cô gái kinh hãi nhảy dựng lên: "Không thể nào! Cậu biết rõ hắn mạnh cỡ nào mà, một thân thể phân thành ba, ba vị Đại Đế bất khả chiến bại. Không thể nào. Cho dù bây giờ cậu có thể coi là bất khả chiến bại, nhưng so với hắn vẫn còn kém một khoảng đấy."
Tiêu Trần một lần nữa giật mình, với thực lực của song Đế của chính mình vậy mà lại còn kém xa so với Tiêu Trần hoàn chỉnh.
Vậy mục đích phân thân ra làm ba vị Đế của hắn là gì? Chính mình không thể đối diện trực tiếp được sao.
Bây giờ nhất định không thể nghĩ ra được, chỉ có thể tự mình chậm rãi tìm manh mối thôi.
Tiêu Trần bất đắc dĩ kể lại sự biến mất của Tiêu Trần hoàn chỉnh lúc trước, lúc này cô gái mới chấp nhận sự thật.
"Đi tìm xem thử, hắn nhất định sẽ để lại thứ gì đó cho cậu, tin tôi đi." Cô gái bất đắc dĩ nói.
Tiêu Trần gật đầu: "Hiện tại tốt hơn hết là nên làm mấy chuyện trước mặt này đã, bây giờ tôi dự định sẽ lên đường đi đến dị vực."
"Được." Cô gái gật đầu, lấy ra một cái đĩa bạc nhỏ đưa cho Tiêu Trần: "Nó có thể đưa cậu nhảy thẳng tới chỗ hàng rào."
Tiêu Trần cất cái đĩa đi: "Làm phiền cô một chuyện, giúp tôi hộ tống thương đội đến chỗ thú tu."
Cô gái khẽ cau mày: "Tôi biết rõ cậu muốn làm gì, cậu muốn xây pháo đài, tôi có thể cho cậu bất cứ tài liệu gì, cần gì phải đi kiếm linh thạch phiền phức như vậy chứ."
"Cô biết cái rắm ấy." Tiêu Trần tức giận liếc mắt: "Tôi muốn bọn họ tự mình xây dựng nhà của chính mình, sau đó tự mình bảo vệ ngôi nhà ấy. Đây là tự hào và vinh quang tột cùng. Cô biết cái beep ấy."
Cô gái nhịn xuống ý muốn phun máu: "Được rồi, tôi sẽ để phân thân bảo vệ thương đội."
Tiêu Trần gật đầu: "Nhớ kỹ, cố gắng để bọn họ tự mình vượt qua những tuyệt địa này, đừng nhúng tay vào trừ khi thực sự cần thiết."
"Biết rồi." Cô gái trừng mắt.
"Được rồi, tôi còn có chuyện phải dặn dò, cô đi trước đi!" Tiêu Trần vui vẻ vẫy vẫy tay.
Cô gái tức giận nghiến răng, hung hăng vỗ mạnh lên trên hồ lô lớn, hung ác nói: "Chúng ta đi thôi."
"Chị cả, đau lắm đấy." Hồ lô lại chậm rì rì nói một câu rồi đưa cô gái rời khỏi thương đội.
"Tôi cũng đau." Tiếng phàn nàn của cô gái từ rất xa truyền đến.

Bình Luận

0 Thảo luận