Ánh mắt Nguyệt Như Ngữ ảm đạm rồi lại lập tức cười tự giễu.
Thập Nhất liên tục quay đầu lại nhìn Nguyệt Như Ngữ nằm trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ không đành lòng.
Giống như muốn quay lại xem Nguyệt Như Ngữ thế nào, nhiều lần muốn thử buông ra góc áo Tiêu Trần ra nhưng lại không đủ can đảm.
"Đi đi!" Tiêu Trần nói khẽ rồi ngừng bước.
Thập Nhất gật đầu thật mạnh, chạy nhanh tới chỗ Nguyệt Như Ngữ.
Nguyệt Như Ngữ hơi kinh ngạc nhìn Thập Nhất, cả người căng cứng theo phản xạ.
Thập Nhất đặt mớ cỏ Răng Chó đang ôm trong lòng xuống trước mặt Nguyệt Như Ngữ.
"Chị ơi, chị ăn cái này đi. Ăn xong sẽ khoẻ hơn đó."
Nguyệt Như Ngữ nhìn cô nhóc xấu hoắc đã gầy lại còn lùn đang đứng trước mặt, không biết vì sao sống mũi lại thấy hơi cay cay.
Nguyệt Như Ngữ giật giật tay ôm cỏ Răng Chó vào lòng, cô ta biết rễ của loại cỏ này có ý nghĩa thế nào với người sống sót.
"Cảm ơn."
Nguyệt Như Ngữ hơi trúc trắc nói ra hai chữ này.
"Bái bai chị nha."
Thập Nhất nhanh chóng chạy về bên cạnh Tiêu Trần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui tràn đầy vui vẻ.
Tiêu Trần không hỏi Thập Nhất tại sao lại vui như vậy, chỉ khẽ gõ gõ đầu nhỏ của cô bé.
Thập Nhất nghi hoặc nhìn Tiêu Trần, không rõ hắn có ý gì.
Tiêu Mỹ Lệ lại hâm mộ nhìn Thập Nhất, con ranh xấu xí này may mắn chết được.
Hai người một chim dần dần biến mất trên cánh đồng hoang vu.
Nguyệt Như Ngữ chật vật bò dậy, nhìn cỏ Răng Chó trong ngực rồi tàn nhẫn nhét vào miệng mình.
Nguyệt Như Ngữ gào khóc.
...
"Hoặc đi, hoặc bay, hoặc chìm nổi."
Trong đại thế giới này, có ai mà không biết Trầm Phù Sạn Đạo ở đâu chứ.
Chỗ đó chính là ác mộng của tất cả những người may mắn còn sống sót nhưng lại là thánh địa của trầm luân giả.
Mơ ước lớn nhất của mỗi một trầm luân giả chính là được đặt chân đến Trầm Phù Sạn Đạo, bái lạy vị thần trong lòng mình
Hôm nay Trầm Phù Sạn Đạo rất ồn ào náo động, bởi vì có một chuyện lớn sắp xảy ra.
Hôm nay Nguyệt Như Ngữ, một trong bốn vị Thần Sử sẽ bị xử cực hình.
Với tư cách là Thần Sử, tại sao nhân vật chỉ dưới Tôn Giả nhưng trên vạn người lại rơi đến bước đường này? Ngoại giới mỗi người nói một kiểu.
Đương nhiên đáng tin nhất chính là Nguyệt Như Ngữ ám sát Tôn Giả thất bại, bị bắt tại trận.
Vô số trầm luân giả kéo tới lối vào Trầm Phù Sạn Đạo thế nhưng lại chẳng có mấy ai dám đi vào.
Kẻ dám bước vào Trầm Phù Sạn Đạo thì có ai mà không phải là đại lão bá chủ một phương chứ.
Có lời đồn là Trầm Phù Sạn Đạo vô cùng hung hiểm, đây là khảo nghiệm mà Tôn Giả dành cho tín đồ của mình. Chỉ có ai vượt qua được thì mới được Tôn Giả đích thân tiếp kiến.
Đoàn người đông nghìn nghịt chặn ở lối vào Trầm Phù Sạn Đạo. Lối vào vào bị sương mù đỏ như máu bao phủ, đường nhỏ đen nhánh có vẻ thần bí không biết thông đến đâu.
Người người nhà nhà đang bàn tán về chuyện của Nguyệt Như Ngữ, giọng điệu đầy vẻ hứng thú.
Không ai chú ý tới một thiếu niên tuấn tú mặc đồ đen đang từ từ lại gần.
Sau lưng hắn là một cô nhóc xấu xí vừa đen vừa gầy. Cô nhóc này đi chân đất, quần áo trên người rách lỗ chỗ không khác gì lưới đánh cá.
Thế nhưng cô nhóc lại cười, vui tươi hớn hở cười.
Một con quạ đen đậu lên vai thiếu niên, cặp mắt đục ngầu thỉnh thoảng lại chuyển động.
Đi trong cánh đồng hoang vu tròn một tháng, cuối cùng Đại Đế cũng đến được chỗ này. Đây chính là chỗ ở của Tôn Giả à?
Tiêu Trần dừng bước nhìn về phía xa xa.
Nơi đó có hai ngọn núi lớn, ở giữa là con đường nhỏ bị sương mù đỏ như máu bao phủ, có vẻ rất chi là quỷ dị thần bí.
Thập Nhất chạy lên trước túm chặt góc áo Tiêu Trần, cả người run lên bần bật.
Bởi vì xa xa có rất nhiều tiềm hành giả.
Tiềm hành giả là cách gọi của người sống sót đối với những người tu hành sử dụng tà năng.
Đương nhiên tiềm hành giả càng thích được gọi là trầm luân giả hơn.
Thập Nhất rất sợ, những người này đều là ác mộng của bọn họ, ở đây đông nghịt cả một vùng, có lẽ không dưới mấy ngàn người đâu.
Tiêu Mỹ Lệ lại đầy vẻ giễu cợt nhìn Thập Nhất, vừa xấu vừa nhát như cáy, thật đúng là.
Tiêu Trần khẽ búng trán Thập Nhất, nói khẽ: "Nhóc con, sợ à?"
Tiêu Mỹ Lệ nhìn mà mắt trợn trắng, vận may của con ranh xấu xí này đúng là to như bánh xe bò mà.
Nhìn đoàn người đen kịt kia, tim Thập Nhất đập nhanh vô cùng.
Thập Nhất gật đầu, "Sợ ạ."
"Tại sao?" Tiêu Trần dẫn theo Thập Nhất đi về phía đoàn người.
"Bọn họ, bọn họ rất lợi hại, bọn họ sẽ ăn thịt em." Thập Nhất cảm thấy khó thở, gió lạnh không ngừng lùa vào trong mũi.
Tiêu Trần quay đầu lại nhìn Thập Nhất, nhẹ nhàng nói: "Là người thì không cần sợ súc sinh."
Tiểu Thập Nhất hít mũi một cái, nhỏ giọng nức nở: "Anh ơi, bọn họ là người mà."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận