Có châm chọc, có tức giận, có dửng dưng.
Nhưng thế gian luôn có người tốt, nhìn thấy Hoàng Phủ Không muốn đạp chết con gái mình, một ông lão béo và một người đầu lớn đã bắt đầu điều động khí tức trên người mình, chuẩn bị cứu cô gái đáng thương kia.
Mặc dù Hoàng Phủ Phương Linh trúng độc "Mỹ Nhân", hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hai ông cụ này vẫn không muốn thấy cô chết dưới chân cha mình.
Bọn họ cũng là cha, bọn họ không hiểu một người phải độc ác tới mức nào, mới đi giết con ruột của mình.
Ngay khi hai ông cụ đã chuẩn bị ra tay, chân Hoàng Phủ Không ngừng lại giữa không trung.
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hoàng Phủ Không. Chẳng biết từ khi nào, đầu ông ta đã biến mất, chỉ để lại một cột máu ngút trời và một thi thể không đầu.
Nhìn thấy cảnh tượng làm người ta khó có thể tin này, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Hoàng Phủ Không là một cao thủ Du Dã Cảnh hàng thật giá thật, nhưng thời điểm ai đó chặt đầu ông ta lại không một ai có mặt ở đây nhận ra.
Tất cả mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, có thể thấy được sự kinh ngạc không gì sánh được trong ánh mắt đối phương.
"Chẳng lẽ là Thanh Y đến rồi?" Có người thầm đoán, có lẽ chỉ Thanh Y mới có thể vô thanh vô tức giết một gã Du Dã Cảnh.
"A! Ngươi là ai?"
Tiếng kinh hô thu hút sự chú ý của mọi người.
Một thiếu niên mi thanh mục tú đứng trong đám người, trên cổ có một con mèo sữa nhỏ. Con mèo sữa nhỏ một chân che mắt, làm như đang kháng cự hình ảnh trẻ con không nên nhìn.
Nhìn thứ tròn trịa trong tay thiếu niên, da đầu ai cũng tê dại, đó chính là đầu của Hoàng Phủ Không.
Tay trái của Tiêu Trần cầm lấy đầu của Hoàng Phủ Không, tay trái búng một cái, mỉm cười nói: "Mọi người, cuộc vui đã kết thúc, đã đến lúc phải cút đi rồi."
Tiêu Trần nói xong, ném cái đầu trong tay của mình lên cao, sau đó nhảy lên đá một cú khiến nó văng ra xa tít.
Giống như một quả bóng đá, cái đầu tạo hành một hình vòng cung trên không trung rồi chuẩn xác đáp xuống ngay trước mặt Tần Hoài An, người đang đứng cách đó không xa.
"Đây là ai, mọi người có biết không?"
"Nghe cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói là biết."
"Hoàng Phủ Không đã bị tên nhãi ranh này giết à?"
"Cậu tin không? Dù sao tôi cũng không tin."
"Tôi cũng không tin..."
"Tôi tin, chuyện của nhà họ Lữ với nhà họ Lãnh hai ngày trước mọi người biết chứ."
"Nghe nói, đám người nhà họ Lữ động thủ với người nhà họ Lãnh, không biết đầu của đám người nhà họ Lữ kia có phải bị lừa đá rồi không. Lãnh gia trước giờ hiền lành, hơn nữa người ta còn là cô nhi quả mẫu, thế mà đám súc sinh kia cũng có thể ra tay được. "
"Tôi biết......"
"Cậu thì biết cái gì, Hồng Bàn Tử, sao chuyện gì cậu cũng biết vậy." Lưu đầu to nhịn không được bắt đầu mắng người.
"Lão Lưu, đừng làm rộn, để Bàn Tử nói xong đã." Thấy hai người chuẩn bị bắt đầu động thủ, có người bắt đầu làm giảng hòa.
Cái mũi tức giận của Hồng Bàn Tử hếch thẳng lên không trung, nhưng hắn vẫn nhịn được ý muốn đập nát đầu của Lưu đầu to.
"Nghe nói nhà họ Lãnh đang lâm vào tình thế nguy cấp, có một thiếu niên hiện. Hắn ta không chỉ cứu họ Lãnh mà còn giết chết đám súc sinh Lữ gia đến một mảnh giáp cũng không tha."
"Tôi cũng đã nghe về chuyện này, nhưng nó quá mơ hồ, không quá đang tin." Ai đó xen vào.
"Thì thế, một tên nhóc, cho dù là tu hành từ trong bụng mẹ, thì có thể mạnh đến mức nào"
...
Tiêu Trần mặc kệ những lời xì xào xung quanh, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Phương Linh, cười nói: "Thảm ghê, thật là đáng thương."
Nhìn bóng dáng của Tiêu Trần, đôi mắt đang dần mờ đi của Hoàng Phủ Phương Linh đột nhiên bừng lên một tia sáng chói lọi.
Hoàng Phủ Phương Linh giãy dụa muốn động đậy một chút, nhưng toàn bộ cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Tiêu Trần nhẹ nhàng đỡ lấy Hoàng Phủ Phương Linh, thầm nói: "Nha đầu cô thật có phúc! Bổn đế rất ít khi dịu dàng với người khác như vậy."
Tiêu Trần nói xong liền đưa cả tay vào miệng, những người xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Một bông hoa chiếc lá màu xanh lam xuất hiện trên tay Tiêu Trần, đó là cánh hoa của 'Thanh Minh Huyết Liên'.
Tiêu Trần đặt những cánh hoa lên miệng Hoàng Phủ Phương Linh, nhưng Hoàng Phủ Phương Linh không có ý định mở miệng.
Hoàng Phủ Phương Linh gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Trần, trong mắt như sắp chảy ra nước, Hoàng Phủ Phương Linh không ngừng nói: "Cảm... ơn, không cần... lãng phí..."
Nhìn vào đôi mắt của Hoàng Phủ Phương Linh, Tiêu Trần, như một con rùa già đã sống một vạn năm, làm sao hắn không thể hiểu được ý nghĩa trong đó.
Tiêu Trần bị một trận đau răng, thô bạo bóp chặt miệng Hoàng Phủ Phương Linh, nhét cánh hoa vào rồi lẩm bẩm trong miệng: "Tôi đến đây để cứu sống mạng chó của cô, con mẹ nó lại muốn đ- tôi, đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người dễ đổi thay."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận