Nhưng mà người ở đây tuy nhiều, thế nhưng người mang theo bảo vật có thể rèn luyện có thể, ít lại càng ít.
Chừng một ngàn người, đến cuối cùng chỉ nhận được chừng năm mươi món.
Một đám người tội nghiệp nhìn Tiêu Trần nhân tính, nắm trong tay một ít bảo bối, không dám đưa ra.
"Tiểu gia hỏa." Huyết Dực lấy ra một tờ giấy máu rách rưới cười mỉm nói: "Đây là pháp chỉ tàn phá của Đại Tu La, có thể triệu hoán Đại Tu La hàng lâm một lần, dùng vật này, không biết có thể để cho tôi xem đại chiến này không?"
"Chỉ bằng cậu mặc ít như thế, cho dù cậu không cho tôi thứ gì, tôi cũng cho cậu xem."
Tiêu Trần nhân tính nói, chỉ vào nơi cách thủy kính gần nhất: "Đến đây, cho cậu cái vị trí siêu cấp này."
Khuôn mặt của Huyết Dực đều sắp cươi hư, đặt pháp chỉ Đại Tu La bên cạnh vòng nước.
Hai mắt cô gái xung quanh tuôn ra kim quang, một số cô gái trực tiếp bỏ áo khoác đi, lộ ra dáng người và bắp đùi gợi cảm uyển chuyển.
Khoa trương một chút, ngay cả nửa bộ ngực đều lộ ra ngoài.
"Tiểu công tử, anh xem chúng tôi thì sao?" Một đoàn mỹ nữ õng ẹo với Tiêu Trần nhân tính.
"Phụt!"
Máu mũi Tiêu Trần nhân tính lại phun ra ngoài.
"Cút!"
Tiêu Trần nhân tính che mũi, rống to.
"Tiểu công tử..." Đám cô gái kia có chút không biết sao.
"Lão tử không muốn ngỏm củ tỏi vì mất máu quá nhiều."
Tiêu Trần nhân tính cảm thấy nếu để cho đám nữ ấy ngồi bên cạnh mình, mình sớm muộn gì cũng sẽ mất máu quá nhiều.
Một đám cô gái đáng thương nói: "Tiểu công tử, không vui sao? Ngài nói ra yêu cầu, chỉ cần chúng tôi có thể làm được tuyệt đối sẽ không cự tuyệt."
"Đi một bên chơi, lão tử nhỏ như vậy, jj chả cứng được đâu, mấy cô làm vậy đều là chơi không cả."
Tiêu Trần nhân tính lau sạch máu mũi, bất mãn lầm bầm đứng dậy.
Những cô gái kia vẫn còn không chịu từ bỏ, lúc này Tử Thần nhíu mày một cái, đôi mắt màu xanh lam sáng lên.
"Tiểu công tử bảo mấy cô cút, không nghe thấy sao?"
Tử khí kinh khủng điên cuồng lan ra ngoài, đám cô gái bị dọa sợ đến lùi gấp trăm dặm.
Trong nháy mắt xung quanh trở nên an tĩnh lại.
"Trên người tôi không mang thứ gì có thể rèn luyện cơ thể, tôi có thể dùng cái này thay thế không?"
Một giọng nói dễ nghe nhưng có chút lạnh lùng trong trẻo vang lên.
Chẳng biết Sơ Nhất đi tới bên cạnh vòng nước từ lúc nào.
Cô vươn tay, đưa miếng vải trong tay qua.
Người xung quanh kinh hoàng trong lòng, trong đại chiến ban nãy, mọi người cũng biết.
Trong miếng vải này, khẳng định bao vây một Phá Giới Chi Khí, hơn nữa còn là loại cao cấp nhất.
Dùng một Phá Giới Chi Khí đỉnh cấp, quan sát một trận đại chiến, nhìn kiểu gì cũng thấy lỗ vốn đi?
Tiêu Trần nhân tính lại biết ý của Sơ Nhất.
Vừa rồi cứu cô một mạng, đoán chừng cũng muốn dùng biện pháp như thế báo ân.
Tiêu Trần nhân tính cười, cô bé này cũng thật mạnh mẽ, vì không phải nợ ân tình, ngay cả thứ quan trọng như vậy cũng có thể đưa ra.
"Chính cô cầm lấy đi, tôi có thể cho cô xem trước, về sau tìm cái gì bù lại cho tôi là được."
Cử động của Sơ Nhất, khiến thiện cảm của Tiêu Trần nhân tính đột nhiên tăng, cô gái cầm được buông được như vậy, đã rất ít.
Sơ Nhất cười một tiếng, đồng tử lạnh lùng bỗng nhiên sáng sủa hẳn, trên đời này thế mà lại có người không động tâm với Phá Giới Chi Khí.
Đối với Phá Giới Chi Khí, Tiêu Trần nhân tính thật sự chẳng có hứng thú mấy.
Hơn nữa trên người nha đầu Lưu Tô Minh Nguyệt kia, đã có hai kiện Phá Giới Chi Khí không biết phẩm cấp, cung Bàn Cổ, tiễn Nhân Vương.
Tiêu Trần nhân tính đâu cần để ý mấy thứ khác làm gì.
"Tiểu công tử, ngài xem, chúng tôi có thể xem trước rồi về sau bù thêm không."
"Đúng thế, tiểu công tử, ngài phong thần tuấn lãng, phong độ phiên phiên, vừa nhìn là người lòng dạ rộng lớn."
"Tôi xin thề với đèn, về sau nếu là không bù thêm, tôi sẽ bị thiên lôi đánh, chết không yên lành."
Nhìn một đám người thề thốt, Tiêu Trần nhân tính cau cái mũi nhỏ đáng yêu: "Lão tử tin cái mẹ mấy người mới lạ, mấy lão già các người rất xấu."
"Mấy người ghi giấy nợ cho tốt, rồi phát lời huyết thệ là được."
Tiêu Trần nhân tính nhìn một đám gia hỏa tội nghiệp, cuối cùng vẫn là mềm lòng một chút.
Đối với Tiêu Trần nhân tính, trận đại chiến này có lẽ chỉ là một cảnh bom tấn.
Nhưng đối với những người này mà nói, có lẽ chính là bước ngoặt trên con đường tu hành.
Tử Thần thân mật nhéo gương mặt Tiêu Trần nhân tính.
"Tâm không giấu giếm, trời đất khoan dung."
"Sắp đánh nhau, tiểu công tử."
Tử Thần ôm Tiêu Trần nhân tính, đi tới bên cạnh thủy kính.
Thân thể Tử Thần mềm nhũn, khiến đôi mắt Tiêu Trần nhân tính thoải mái híp lại.
Lúc này trong hình, vầng mặt trời đã gần tới cánh cửa dị không gian quỷ dị kia.
Mấy con trùng Vương bảo vệ trước cửa, lúc này cũng điên cuồng gào thét lên.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận