Trên không trung, Tiêu Trần hoàn thành động tác độ khó cao này.
Dưới vầng sáng, không khí vặn vẹo không chân thực.
Một hình ảnh vô cùng quỷ dị xuất hiện trong động.
Trong không khí vặn vẹo, lại có thể xuất hiện tròn ba cái Thương Sinh Liên.
Tiêu Trần biết, dù là một kích thế nào đều không thể chém trúng vật này.
Đao chẳng qua là một đường thẳng, bắt không được bóng đen tung hoành ngang dọc cũng là có đạo lý.
Như vậy thì chỉ có che kín đường lui của nó.
Một đao công kích cái bóng đen kia, một đao khác thì che lại đường lui của nó.
Có điều hắn thực sự linh mẫn, đao thứ hai là không cản nổi đao thứ nhất.
Muốn thành công phải trong nháy mắt, hai đao gần như cùng lúc tiến hành mới có thể.
Nếu như tất cả đều là đồng thời, kiểu gì đao cũng đến chậm.
Vì thế, cũng phải có đao thứ ba ngăn trở đường lui mặt bên.
Đây là đao không thể nào né tránh, đao pháp thuần túy chân chính.
"Ầm!"
Bóng đen trực tiếp bị Thương Sinh Liên bắn trúng, hung hăng trượt ra ngoài.
Thế nhưng đặc tính quỷ dị của Thương Sinh Liên, là không giết chết sinh linh.
Bóng đen kia không bị thương chút nào đứng lên, tựa hồ nhận thấy được mình cũng không có bị thương.
Trong đôi mắt vàng đất tràn đầy vẻ mỉa mai.
Bóng đen quay người lại đánh về phía thành động.
Xem ra nó muốn chạy trốn.
Trái tim của Hắc Phong và Lưu Tô Minh Nguyệt đập điên cuồng.
Nếu để cho cái thứ này chạy, sợ rằng muốn tóm được nó nữa đúng là người si nói mộng.
Thế nhưng khóe miệng của Tiêu Trần hơi cong lên.
"Huyết Khiên."
Tiêu Trần ầm ầm rơi xuống, tay trái bỗng nhiên đè xuống đất.
Từng tấm chắn lớn màu xanh đậm, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh tường.
Chính là máu Tiêu Trần hất ra lúc trước.
"Ầm!"
Bóng đen, ầm ầm đụng phải khiên lớn.
Sức mạnh kinh khủng, làm cho cả huyệt động đều kịch liệt rung rung, mà ngay cả nọ một mặt lớn khiên, đều bị đụng xuất hiện vết rách.
Bóng đen bị bắn ra, lung la lung lay bò lên.
Nó dùng sức quá mạnh, nên hình như bị đụng đến hơi ngất ngây.
"Vô Địch, thừng trói yêu."
Võ Vô Địch đang đợi lúc này, dây thừng dài màu vàng trong tay bỗng nhiên vải ra.
Dây thừng dài hóa thành một con giao long màu đen, quấn chặt lấy bóng đen kia.
"Chít chít chít chít..."
Bóng đen kia phát ra tiếng rít chói tai, chấn mọi người ngũ quan phun máu.
Thừng trói yêu trong tay Võ Vô Địch, cũng chỉ một thoáng đã nới lỏng.
"Âm ba."
Tiêu Trần tức giận sọ não choáng váng, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Nhân cơ hội này, bóng đen leo lên vách động như điên, hi vọng leo đến nơi không có tấm chắn ngăn trở, để cầu thoát thân.
"Đù mé..."
Trong mơ hồ, Tiêu Trần bắt lại thừng trói yêu văng qua cạnh mình.
Sau đó đặt thừng trói yêu lên vai minh, cùng bóng đen kia chơi kéo co thi đấu giống như với bò tót.
Không thể không nói, khí lực của thứ thực sự quá lớn, Tiêu Trần bị kéo liên tục lùi về phía sau.
Lúc này ba tiểu gia hỏa đã tỉnh lại từ chấn động của sóng âm.
Thấy một màn như vậy, Lưu Tô Minh Nguyệt vẫy cánh trong suốt đi hỗ trợ.
Kết quả bị Võ Vô Địch thoáng cái bắt xuống dưới.
"Đừng đi, bên trong tất cả đều là khói độc."
Lưu Tô Minh Nguyệt oa một tiếng bật khốc.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"
"Cố lên, cổ vũ cho Trần Ca Nhi."
Hắc Phong dẫn đầu hô lên: "Trần Ca Nhi, cố lên."
Võ Vô Địch và Lưu Tô Minh Nguyệt kinh hãi ngẩn người, đây là cái thao tác quỷ gì vậy.
Nhưng bây giờ hình như không còn cách nào khác tốt hơn.
"Cố lên, Đại Đế ca ca." Lưu Tô Minh Nguyệt vung nắm tay nhỏ, mắt đẫm lệ hô lên.
"Trần Ca Nhi, ông làm được mà." Phương thức Võ Vô Địch cổ vũ đều kỳ lạ như thế.
"Ầm!"
Tiêu Trần bỗng nhiên đạp chân phải xuống, mặt đất nứt ra như mạng nhện.
Tiêu Trần ép khô một điểm khí lực cuối cùng của mình.
"Demacia muôn năm."
Tiêu Trần gọi ra một khẩu hiệu không hiểu rõ lệ, giống như ăn xuân dược, lại có thể bắt đầu chiếm cứ thượng phong.
"Chít chít chít chít..." bóng đen điên cuồng hét ầm lên.
Sóng âm lại dập dờn ra.
Ba tiểu gia hỏa có chuẩn bị, trong nháy mắt bịt chắt lỗ tai của mình.
Móng vuốt của bóng đen để lại vết tích sâu đậm trên mặt đất.
Thế nhưng Tiêu Trần giống như con bò, một bước một vết chân, cứng rắn ném nó ra khỏi huyệt động.
Mà bóng đen tựa hồ cũng đã dùng hết khí lực, trợn trắng mắt, nằm trên mặt đất bất động.
Lúc này bọn họ mới nhìn rõ ràng đây là cái thứ gì.
Cái thứ toàn thân bao phủ khói đen, lại là một con xuyên sơn giáp cực lớn.
Trách không được có thể tự do đi lại giữ vách núi.
"Chít chít..." Con xuyên sơn giáp vô lực rên rỉ.
Lúc này Tiêu Trần rốt cuộc duy trì không được, hôn mê bất tỉnh.
"Con xuyên sơn giáp nói gì đó?" Đây là câu nói sau cùng rồi Tiêu Trần bất tỉnh.
Nhìn Tiêu Trần té xỉu, con xuyên sơn giáp lại có thể xoay người bò lên.
Ba tiểu gia hỏa, lập tức nóng nảy.
Thì ra tâm tư con kia thế mà lại sâu như vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận