Giữa hai vạn biến hóa trong nháy mắt.
Hiện tại, cho dù là ai cũng không cách nào thay đổi được số phận của Kiếm Chủ, ai cũng không có thể, bản thân Kiếm Chủ cũng không thể.
Khoảng cách giữa hai người đã gần trong gang tấc. Hai thanh kiếm đều đã được đâm ra toàn lực.
Một kiếm sau cùng ấy, chính là một kiếm quyết phân thắng thua.
Cho tới bây giờ, kiếm của Kiếm Chủ chậm hơn một bước, kiếm của gã có thể đâm vào trong ngực Dịch Tiên, thế nhưng kiếm của Dịch Tiên lại chắc chắn đâm thủng cổ họng kiếm của.
Vận mệnh như vậy, Kiếm Chủ đã không thể không tiếp thu nó.
Thế nhưng đúng lúc này, Kiếm Chủ bỗng phát hiện kiếm thế của Dịch Tiên lại có chút lệch, thế nhưng dù chỉ là lệch một chút xíu, thì cũng đã là khoảng cách giữa sống hay chết.
Sai lầm này tại sao lại xảy ra?
Chẳng lẽ là bởi vì Dịch Tiên tự mình trong cái sống hay chết mình đã không còn khoảng cách nào nữa?
Kiếm phong là lạnh như băng.
Kiếm phong lạnh băng, đã đâm vào trong ngực Dịch Tiên, Kiếm Chủ thậm chí có thể cảm giác được, mũi kiếm chạm đến trái tim của hắn ta.
Sau đó, Dịch Tiên cũng cảm giác được một sự đau đớn kỳ dị, sau đó hắn ta dường như nhìn thấy đời mình lướt qua trước mắt.
Đó không chỉ có thống khổ, còn có sợ hãi, tuyệt vọng sợ hãi.
Bởi vì hắn ta biết, tất cả chuyện sung sướng và tốt đẹp trong đời hắn ta, đều sẽ chấm dứt trong nháy mắt này.
Hiện tại tánh mạng của hắn ta cũng đã kết thúc, kết thúc dưới kiếm của Kiếm Chủ.
Dịch Tiên không biết tại sao kiếm của mình lại xuất hiện sai lệch, tựa như Kiếm Chủ không biết vì sao mình sẽ thắng vậy.
Thế nhưng, hắn ta không có oán hận gì với Kiếm Chủ, chỉ có sự cảm kích mà bất luận kẻ nào đều vĩnh viễn không thể hiểu được.
Khóe miệng Dịch Tiên dần dần nâng lên, vào lúc này rồi mà hắn ta còn cười được.
Trong nháy mắt này, kiếm của Kiếm Chủ cũng chậm lại, gã chuẩn bị thu hồi một đòn sát thủ chí mạng này.
Dịch Tiên nhìn ra được, hắn ta nhìn ra được Kiếm Chủ cũng không muốn giết hắn ta.
Dịch Tiên cười, đưa ngực về phía trước.
Giây phút này, kiếm của Kiếm Chủ hoàn toàn đâm xuyên qua trái tim Dịch Tiên.
"Vì sao chứ?" Tay Kiếm Chủ nắm kiếm, có chút run rẩy.
Dịch Tiên lại trông không đau đớn cho lớn, thậm chí còn có chút giải thoát.
Dịch Tiên quay đầu lại nhìn đội tàu khổng lồ, cười nói: "Tóm lại đều phải đi hiến tế, tóm lại đều phải đi tìm cái chết, chết ở dưới kiếm, ít nhất vinh dự hơn chết kiểu kia nhiều."
Thế nên Dịch Tiên cảm kích.
Loại đồng tình và lý giải ấy, chỉ sinh ra giữa kiếm khách và kiếm khách tuyệt thế.
Trong nháy mắt này, ánh mắt của hai người tiếp xúc, Dịch Tiên thở khẽ một hơi từ tận sâu trong đáy lòng.
"Cảm ơn." Hai chữ này tuy hắn ta cũng không nói ra khỏi miệng, nhưng nó cũng đã được bộc lộ qua ánh mắt của hắn ta.
Hắn ta biết Kiếm Chủ cũng nhất định sẽ hiểu rõ, người tự xưng kiếm khách, đều sẽ không tệ đi đâu được.
Dịch Tiên ngã xuống.
Trong thoáng chốc, hắn ta dường như thấy trong hư không bay tới một đóa mây trắng, cũng không biết là muốn đến mang tin dữ của hắn ta về thiên ngoại? Hay là gửi riêng sự kính ý sau cùng đối với vị kiếm khách tuyệt thế này?
Dịch Tiên ngã xuống, thân thể dần dần phân giải từng chút một, máu thịt ngưng tụ vô số lực lượng trôi nổi trong hư không.
Lúc này con thú con quỷ dị kia đột nhiên xuất hiện, há mồm khẽ hút tinh hoa máu thịt của Dịch Tiên vào trong miệng.
Cùng lúc đó, Cương Chủ sẵn sàng bất cứ lúc nào đột nhiên ra tay, thân mình như sét đánh, mang theo uy thế vô biên lao thẳng tới con thú con.
Khóe miệng của nó cong lên một cách quỷ dị, mang sự trào phúng nhàn nhạt.
Ngay khi tay Cương Chủ gần xé nát con thú con, một vầng sáng chói mắt sáng lên.
Dưới chân của con thú con sáng lên một hình vẽ thần bí.
Cái hình vẽ này giống y như đúc cái Cương Chủ vẽ lúc trước.
Điểm khác biệt duy nhất là, Cương Chủ vẽ hình vẽ không hoàn chỉnh, mà cái ở dưới chân con thú con lại là hoàn chỉnh.
Trận đồ thần bí bắn tay Cương Chủ ra.
Ba Thiên Tượng Tinh đang phòng bị đội tàu đánh kiểu tự sát thấy một màn này, trong lòng đều là dâng lên một dự cảm bất tường.
Cùng lúc đó, con thú con ngửa mặt lên trời thét dài, gợn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán ra.
Gần như trong cùng một lúc, toàn bộ đội tàu ầm ầm nổ tung.
Rất nhiều tinh hoa máu thịt cuộn trào mãnh liệt mà đến, toàn bộ đều bị thú con hút vào trong miệng.
Mọi chuyển xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người thậm chí còn chưa phản ứng kịp thì tất cả cũng đã kết thúc.
Thú con nhìn quanh một vòng, châm chọc nhìn mọi người.
Sau đó cơ thể của nó cũng bùng nổ, dung nhập tất cả vào trong trận đồ thần bí kia.
Tức khắc, trong toàn bộ hư không, tất cả tinh quang đều biến mất, chỉ còn lại có bóng tối vô tận.
Cơn đau lạnh lẽo kích thích mọi người, áp lực vô biên đè cho mọi người đến không nuốt nước bọt nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận