Thậm chí có một tên còn sợ hãi mà chết trước khi ma khí ăn mòn vào trong đại kiếm. Trong lòng bọn hắn luôn khiếp hãi mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc đối mặt với tà khí từ đại thế giới.
Số phận của hai tên còn lại càng thêm thảm khốc. Ma khí bao trùm toàn bộ thân thể, bị rút hết sinh cơ rồi hóa thành thây khô.
Hình bóng của Tiêu Trần đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại, thì hắn đã ở bên trong thanh đại kiếm.
Lúc này, thanh đại kiếm kia đã không còn chút hào quang, ngược lại tràn ngập ma khí, lượn quanh như những đốm lửa, gọi là Ma kiếm cũng không sai.
Tiêu Trần chỉ tay lên trời, ma kiếm đột nhiên chuyển động.
Mũi kiếm chỉ thiên, bay vút lên, chỉ lưu lại tàn ảnh màu đen khổng lồ trên không trung.
Tốc độ của nó nhanh đến mức những thanh kiếm vàng kia giống như là rùa con đang chạy bên cạnh ngựa Xích Thố.
Có thanh còn bị ma kiếm vụt qua chém ra từng mảnh, tan rã thành từng hạt lấp lóe ánh sáng vàng rồi tiêu biến trong không gian. Người điều khiển nó cũng chịu ảnh hưởng, nổ tung thành một đám sương máu.
Tiêu Trần tiếp tục điều khiển ma kiếm tàn sát hết tất thảy, không có bất cứ thanh kiếm nào có thể đối chiến với nó, đều bị chém vỡ nát.
Vô số máu thịt từ trên không rơi xuống như mưa, cả một vùng biển hóa đỏ thẫm.
Đại chiến hoàn toàn nghiêng về một bên.
Lão già ở trong thanh đại kiếm màu vàng nhìn mọi thứ diễn ra mà sắc mặt trở nên xám xịt.
Lão ta tính qua vô số khả năng, cũng không thể ngờ được thế cục bây giờ.
Bước chân nặng nề tiến tới, đại kiếm bay thẳng lên thiên khung.
Đồng thời, toàn bộ không trung rung động kỳ lạ, tựa như một loại tín hiệu nào đó.
Nhận được tín hiệu này, tất cả thanh kiếm khác đồng loạt chĩa mũi kiếm lên, điên cuồng vút tới.
Trước đó Tiêu Trần đã chém nát rất nhiều, hơn ngàn thanh đại kiếm, dẫu vậy số lượng bây giờ cũng còn tận bốn ngàn.
Toàn bộ vút nhanh vào trong mây, chỉ để lại tàn ảnh màu vàng kéo dài trên không trung.
Không lâu sau, một luồng bá khí xuyên phá tầng mây, đè ép xuống bên dưới.
Tiêu Trần dừng ma kiếm lại, ánh mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm trên thiên khung.
Sau khi lớp mây dày bị vạch ra, một vòng tròn thật lớn xuất hiện, đường kính ít nhất cũng mười dặm.
Hào quang màu vàng nó tỏa ra như thẩm thấu vào mây, khiến toàn bộ khung cảnh xung quanh nhiễm ánh hoàng kim.
Một mũi kiếm nhô ra chính giữa, lớn ngang một phần ba vòng tròn kia, không cần miêu tả cũng biết thanh kiếm này to lớn đến mức nào.
Ma kiếm của Tiêu Trần dưới mũi kiếm này, nhỏ như hạt bụi.
Dù vậy cũng không cản được Tiêu Trần, hắn bất khuất chỉ tay lên trời, điều khiển ma kiếm đâm thẳng đối đầu với nó.
Trên thiên khung, vô số kiếm khí màu vàng cũng đồng thời lao xuống, cả thế giới nhuộm sắc vàng.
Rất nhiều bóng người lơ lửng bên trong thanh đại kiếm, dưới chân dẫm lên trận đồ phức tạp.
Chuôi đại kiếm này hẳn là từ vô số thanh kiếm trước đó hợp lại mà thành.
Ánh mắt của tất cả bọn họ đều rực cháy, mang theo cơn thịnh nộ vô tận, như muốn liều mạng.
Cây Thế giới chính là nhà của họ, không liều mạng thì nhà mất, người còn cũng chẳng có ý nghĩa.
"Bùm!"
Tiếng nổ vang lên như sấm rền, ma kiếm va chạm kịch liệt với đại kiếm giữa không trung.
Năng lượng kinh khủng xé toạc không gian xung quanh, cuồng phong khuếch tán, biển rộng bên dưới cũng ầm ầm sóng dữ.
Con sóng (s) khổng lồ giống như những con quái vật lao về phía cây Thế giới.
Những cụ già ở gốc cây lặng lẽ nhắm mắt nhìn sóng biển mênh mông.
Cái chết đôi khi đến đột ngột như vậy, nhưng bọn họ cũng thầm mừng vì tất cả thanh niên trai tráng, những người sẽ duy trì nòi giống sau này đều đã di dời.
Những cụ già ở gốc đa lặng lẽ nhắm mắt khi nhìn sóng biển mênh mông.
Trời đất chìm trong im lặng.
"Rắc rắc."
Ma kiếm của Tiêu Trần phát ra tiếng vụn vỡ, trên lưỡi kiếm xuất hiện lít nha lít nhít vết nứt.
Thấy vậy, tất cả những người trong đại kiếm đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng nhanh chóng cắn chặt răng, lần nữa dồn sức, kiếm khí khổng lồ bộc phát, không gian như sinh ra lớp lớp gợn sóng, toàn bộ đánh thẳng vào ma kiếm đang nứt vỡ.
Thanh kiếm khổng lồ đó bắt đầu ép xuống, đẩy Tiêu Trần cùng với ma kiếm của hắn xuống biển rộng.
"Bùm!"
Ma kiếm bị đè ép chạm tới mặt biển, nhưng bọn hắn còn chưa hề bỏ qua, không ngừng phát ra uy lực càng thêm điên cuồng.
Đến khi nửa thanh kiếm chìm dưới biển thì mới ngừng lại, cũng không phải bọn họ muốn ngừng, mà do đã chạm đến đáy biển.
Trời đất dần chìm vào tĩnh lặng, biển cả cũng trở lại bình lặng, mọi chuyện tưởng như đã kết thúc.
Ở phương trời xa, Thập Nhất nhìn vào lòng bàn tay của mình, trên lòng bàn tay có một bức tranh, chính là khung cảnh Tiêu Trần bị đẩy xuống biển.
Có thể xem được khung cảnh đó cũng là dựa vào thần thông của Quỷ Xa, nó tên là Chưởng Quan Sơn Hà.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận