Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 668: Đại Đế lên mặt trăng

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:14:48
Hai lần khoác Thông Thiên bào, hai lần cửu tử nhất sinh.
Lần này lại có ai có được vinh hạnh như vậy mà xứng đáng để Đại Đế khoác lên mình chiếc Thông Thiên bào này.
Lần này là ai đã ép Đại Đế đến mức cửu tử nhất sinh.
Ông lão quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, rưng rưng nước mắt nói: "Thay mặt thần dân trên thiên hạ này tạ ơn lòng tốt của Đại Đế."
Tiêu Trần bình tĩnh đón nhận lời tạ ơn vì hắn xứng đáng nhận được.
Tiêu Trần xoay người, bước từng bước về phía bầu trời.
Gió núi thoảng qua, có chút hiu quạnh.
Nhìn bóng lưng cô độc của Tiêu Trần, ông lão bật khóc, mỗi lần Đại Đế khoác lên mình tấm áo Thông Thiên bào này, đồng nghĩa với việc ngài có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Đầu ông lão đập xuống một cách nặng nề, một lần, hai lần, ba lần.
"Đại Đế." Ông lão khàn giọng hét lên, giọng nói vang vọng khắp thiên hạ.
Giọng nói bi thương cắt ngang bầu trời và lan truyền đến khắp mọi nơi.
Giờ phút này mọi người trên toàn Địa Cầu đều đồng loạt ngẩng đầu, cho dù không nhìn thấy gì trên bầu trời.
Nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được có ai đó đang rời khỏi đây trong khoảng không.
Bốn bóng người xuất hiện bên dưới Hoả Diệm Sơn.
Đó là gia đình của Tiêu Trần, cha mẹ, Cẩu Đản, Tiêu Mạn Ngữ.
Họ đang chạy trên mặt đất theo bước chân của Tiêu Trần, dường như họ có thể đến gần con của họ, cha và anh trai của họ hơn.
Cha mẹ của Tiêu Trần là người đầu tiên kiệt sức, dù sao thì cảnh giới của họ cũng không cao và không thể giữ được quá lâu.
Cả hai bất lực ngồi dưới đất, nhìn theo bóng người con của họ đang đi càng lúc càng mất hút.
Tiêu Mạn Ngữ cũng ngã xuống, chiến binh Chu Võng đã đỡ cô dậy, Tiêu Mạn Ngữ bật khóc.
Cuối cùng chỉ còn lại Cẩu Đản, nó đi chân trần đuổi theo sau lưng Tiêu Trần, mặt đầy nước mắt.
"Ba ơi, mau trở về đi, sau này con sẽ không cắn đồ hay ăn xe nữa, con sẽ ngoan ngoãn, ba ơi..."
...
Trên bầu trời, Đao Nô nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, lau nước mắt rồi đứng dậy.
Ông lão đứng thẳng người, như một cây lao thẳng tắp.
Ông lão hít sâu một hơi, dùng hết sức lực hỏi: "Đại Đế, khi nào thì trở về."
Giọng nói của lão mang theo tiếng nức nở chồng chất và truyền vào tai mọi người.
Tiêu Trần đưa tay lên nhẹ nhàng vẫy chào từ biệt giống như trước đó.
Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Trần phát ra: "Khi tinh không sáng lên."
"Khi nào thì sáng? Khi nào thì về?"
"Không trở về cũng không sao." Giọng Tiêu Trần có chút cô đơn.
...
Huyết Nguyệt Thiên Chinh.
Giọng nói của Tiêu Trần vang lên giữa thiên địa, không nhẹ nhàng giống như lần trước, lần này vô cùng độc đoán.
Dưới giọng nói này, cả bầu trời rung chuyển liên tục.
Bầu trời quang đãng sáng ngời, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vầng trăng màu máu.
Sát khí vô hạn đến từ trên mặt trăng máu, thế giới được nhuộm đỏ.
Tiêu Trần bước nhẹ và đáp xuống mặt trăng máu.
Lĩnh Vực Thiên Chinh.
Giọng nói độc đoán lại phát ra.
Những sợi xích đen khổng lồ vươn ra từ khoảng không giống như những con rồng cực lớn quấn chặt lấy mặt trăng máu khổng lồ.
Sợi xích sắt đen được bao phủ bởi phù văn thần bí, khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Lưu Vân Thiên Chinh.
Xung quanh mặt trăng máu xuất hiện một luồng hắc khí quỷ dị, nâng đỡ toàn bộ mặt trăng máu.
"Đi thôi." Tiêu Trần cười lãnh đạm.
Tiêu Trần đạp mạnh dưới chân, đám mây đen nâng đỡ mặt trăng máu và biến mất trên bầu trời đầy sao.
Vào ngày này, Thôn Thiên Đại Đế đã đạp trăng rời đi.
Cẩu Đản nhìn Tiêu Trần biến mất, chết lặng đứng đó, lặp lại những lời nói trong miệng.
"Ba ơi, mau trở về đi, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Cô bé với đôi sừng nhỏ trên đầu ngây người nhìn lên bầu trời, phải mất một lúc lâu sau mới có phản ứng.
Không còn được gặp ba của mình và sư phụ của mình nữa rồi.
Cô bé bật khóc và không ngừng hét lên: "Ba, ba, ba, chủ, sư phụ, sư phụ..."
Lúc này, một đôi tay nhẹ nhàng bế cô lên và ôm vào lòng.
"Ngoan nghe lời đừng khóc nữa, về nhà ăn cơm với bà nội."
Trên tinh không xa xôi, bóng dáng khổng lồ từ khoảng không bay tới.
Bất cứ nơi nào bóng dáng khổng lồ đi qua, mọi thứ đều biến thành hư vô, rơi vào bóng tối và im lặng vĩnh viễn.
Vào lúc này, vô số chiến hạm đang vây quanh nó, những chiến hạm to lớn gần như không đáng kể so với côn trùng.
Sở dĩ những chiến hạm này tấn công côn trùng là vì trên đường đi của côn trùng tình cờ có một tinh cầu với công nghệ tiên tiến, lúc đầu Tiêu Trần không tìm thấy tinh cầu này.
Một khẩu đại pháo mạnh mẽ - thứ vũ khí có khả năng tiêu diệt nửa hành tinh chỉ trong một lần bắn, vậy mà bắn vào đám côn trùng trước mặt hắn nhưng không thể gây ra bất kỳ thiệt hại nào.
Ngay cả đại pháo cũng chỉ để lại vài dấu vết trên lớp mai xanh của nó.
Chỉ huy hạm đội - một ông lão ngoài năm mươi sáu mươi tuổi, tuyệt vọng nhìn con côn trùng lớn đến đáng sợ.

Bình Luận

0 Thảo luận