Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đại Đế Chui Ra Từ Trong Mộ

Chương 1668: Bóng dáng không đầu

Ngày cập nhật : 2025-09-10 15:17:27
Vẫn lại là kịch bản giống y như đúc lúc trước, bóng dáng không đầu bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt.
Tiêu Trần thừa lúc bóng dáng không đầu chưa kịp xuất hiện, thì giậm chân lần nữa phóng ra phía xa.
Lần này Tiêu Trần trực tiếp chạy một ngày một đêm, khi ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở trên tán lá cây, khúc xạ ra bóng mờ loang lổ, thì Tiêu Trần mới ngừng lại.
Lần này Tiêu Trần đã kéo khoảng cách ra không phải trăm ngàn dặm thì cũng tám chục ngàn dặm, Tiêu Trần không tin không thể thoát khỏi miếng keo 502 kia.
Tiêu Trần vừa mới thả lỏng thần kinh, đột nhiên một mùi tanh hôi xộc vào trong lỗ mũi Tiêu Trần, phía sau lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
"Ta đệch mợ mi, cuộc đua của mi cháy khét lẹt luôn rồi á, mi còn không đi lo ma chay đi, chạy theo lão tử làm cái gì? Coi như có đi theo lão tử thì cũng chẳng có mảnh xương mà ăn- "Tiêu Trần xoay người, nhìn thẳng vào bóng dáng không đầu âm hồn bất tán, nhịn không được mà mở miệng mắng to.
Bóng dáng không đầu thờ ơ với lời Tiêu Trần chửi rủa, vẫn lẳng lơ cất bước nhỏ chạy tới.
Tiêu Trần tức giận đến bốc khói trên đỉnh đầu, nhảy lên quật cái chân đá bóng dáng không đầu nát bét.
Tiêu Trần thẳng thắn không chạy nữa, đứng tại chỗ sừng sững, đợi cho bóng dáng không đầu nọ lại xuất hiện.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát sau, bóng dáng không đầu quỷ dị kia lại lần nữa xuất hiện, lắc la lắc lư chạy tới Tiêu Trần.
Trong lòng Tiêu Trần nảy sinh ác độc, "Nếu như mi thích bị ngược như thế, ta sẽ thành toàn cho mi."
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Trong rừng núi không ngừng vang lên những tiếng nổ tung ầm ầm.
Trọn ba ngày, bóng dáng không đầu kia vừa xuất hiện đã bị Tiêu Trần nổ thành cặn bã.
Sáng sớm ngày thứ tư, lúc Tiêu Trần buồn chán đến mức buồn ngủ, đột nhiên bóng dáng không đầu làm ra một hành vi không giống với những lần trước.
Lần này bóng dáng không đầu kia không chạy tới chỗ Tiêu Trần nữa, mà là vừa xuất hiện là dừng lại tại chỗ.
Tiêu Trần mừng rỡ nhìn về phía bóng dáng không đầu kia.
Tiêu Trần nhạy bén chú ý, trường bào trên người bóng dáng không đầy xuất hiện biến hóa.
Vốn là một tấm trường bào bên trái đen tuyền bên phải trắng tinh, nhưng bây giờ đã biến thành bên trái thuần trắng còn bên phải đen thui.
"m dương nghịch chuyển?"
Không biết vì sao trong đầu Tiêu Trần bật ra một ý nghĩ như vậy.
Bỗng nhiên một luồng nguy cơ cực lớn xông thẳng lên đầu Tiêu Trần.
Tiêu Trần biết phải đối mặt ở nơi điện quang hỏa thạch này, một tay Tiêu Trần lấy Lưu Tô Minh Nguyệt trong ngực ra ném ra ngoài.
"Bộp!"
Một âm thanh bùng nổ to lớn vang lên, cả người Tiêu Trần giống như bị một bàn tay tàng hình tát bay ra ngoài.
Tiêu Trần bị cỗ sức mạnh kinh khủng này đánh cho trượt trên mặt đất chừng hơn một nghìn trượng, hai chân kéo ra hai cái rãnh thật sâu, đụng ngã vô số đá tảng và đại thụ mới khó khăn dừng lại.
"Khụ khụ- "
Tiêu Trần bò ra từ bụi mù, khóe môi chảy ra một dòng máu.
Thân thể Tiêu Trần mạnh mẽ đến nhường nào, thế mà lại phải chịu tổn thương nặng nề như thế trong đòn công kích khó mà giải thích được này.
Hơn nữa Tiêu Trần cảm nhận được rất rõ ràng rằng trong nháy mắt mình bị tập kích, bên cạnh bóng dáng không đầu căn bản không hề có sóng sức mạnh, cỗ sức mạnh công kích mình xuất hiện một cách khó mà tin được.
Tiêu Trần còn chưa kịp nghĩ nhiều, cái loại sức mạnh khủng bố mà thêm kỳ quái kia lại đánh vào lưng Tiêu Trần, trực tiếp đập Tiêu Trần về chỗ cũ.
"Khụ khục- "
Tiêu Trần trong đám bụi mù mà cổ họng ngòn ngọt, vội vã đưa tay bịt miệng, mạnh mẽ nuốt ngụm máu tươi kia vào lại trong người.
Tiêu Trần nhìn về phía bóng dáng không đầu vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó như trước.
"Rầm!"
Tiêu Trần vừa định đứng lên, luồng sức mạnh không rõ đường tới lại trực tiếp đánh Tiêu Trần nằm vào đất.
Lưu Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Trần bị đánh không thương tiếc, bay về phía Tiêu Trần khóc.
"Đừng tới đây, ngoan ngoan ở đó..."
Tiêu Trần gầm lên một tiếng, khiến Lưu Tô Minh Nguyệt sững người tại chỗ.
Nhưng ngay khi giọng nói của Tiêu Trần vừa dứt, hắn lại bị lực lượng quỷ dị đó đánh vào.
"Khụ khụ..." Hắn không nhịn được ho ra máu.
Thừa dịp một điểm quay người, Tiêu Trần quay đầu nhanh chóng.
"Sức mạnh làm núi rung đất chuyển không giống như thần thông, mà là sức mạnh thuần túy của võ giả. Bên người thân ảnh không đầu không hề có bất kỳ chấn động lực lượng nào, mà không có sinh vật nào khác ở đây ngoài nó..."
Trong khi đầu của Tiêu Trần quay nhanh, đôi tay của hắn cũng không hề nhàn rỗi.
Tiêu Trần tháo cổ áo của chính mình, nhìn nơi lần đầu tiên bị oanh tạc, ngực đen bầm ứ đọng máu, trên đó còn để lại một dấu tay.
Đó không phải là dấu nắm tay của ai khác, mà là của chính Tiêu Trần.
"Quả nhiên là như thế này." Tiêu Trần nhìn thân ảnh không đầu, trong nội tâm đại khái đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bình Luận

0 Thảo luận